“Anh cố ý chọn ngày mưa để thử váy cưới, sẽ ít cho em hơn.” Anh hôn lên đầu gối tôi, đứng dậy, khoác cho tôi một chiếc áo vest dày cộp.
Thật ra tôi là một lệ quỷ, dù trời nắng chói chang cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng khi nắm tay, dẫn ra hành lang bên ngoài biệt thự, tôi vẫn cảm thấy sợ:
“Tạ Sơ Đình…”
“Sao thế?”
“Em không muốn ra ngoài, để người ta mang váy cưới vào đây, em thử ở đây… không, Tạ Sơ Đình?”
Anh không , cũng không không .
Những ngón tay trên cổ tay tôi khẽ siết chặt.
“Trước đây không phải em vẫn ra ngoài sao, sao lần này lại không ?”
Tôi mở miệng, vì căng thẳng mà trước mắt tối sầm lại.
Những mảnh ký ức lóe lên, toàn bộ đều là dòng bình luận lần trước: “Người và quỷ khác đường, mạng không còn dài.”
Tôi thật sự… có tồn tại không?
Tạ Sơ Đình có thể thấy tôi.
Quản gia Giang Đồng cũng có thể thấy tôi.
Nhưng có một hiện tượng gọi là “chứng ảo tưởng tập thể.”
Một người phát điên có thể khiến cả nhóm người điên theo.
Giang Đồng rốt cuộc là bản thân vốn đã thấy tôi, hay bị ảnh hưởng bởi Tạ Sơ Đình, tôi cũng không phân biệt .
Nếu khi thử váy cưới, trong mắt người khác chỉ có mỗi mình Tạ Sơ Đình tự cầm váy cưới chuyện một mình thì sao?
Tôi cắn môi:
“Em sợ chỉ có mình thấy em, sợ người khác sẽ nghĩ bị điên.”
Hơi ấm tràn qua, bao phủ lấy tôi.
Tạ Sơ Đình trực tiếp bế thốc tôi lên vai.
“Ơ… Tạ, Tạ Sơ Đình!”
Giọng vẫn bình thản, lại ngầm chứa sự rung nào đó:
“Nếu vợ còn những lời như thế nữa, lại muốn hôn em rồi.”
Nghĩ đến sự gần gũi dai dẳng trước khi ra ngoài, tôi vội mím chặt môi, không dám thêm câu nào.
5
“Cô Phương, mời theo tôi.”
Nhân viên phụ trách quản lý váy cưới ôm bộ váy mà Tạ Sơ Đình đã đặt, khuôn mặt nở nụ tươi.
Quá lâu rồi tôi chưa tiếp với ai. Tôi quay đầu Tạ Sơ Đình, nhận ánh mắt khích lệ của , mới dám cất bước đi vào phòng thử đồ đầy gương.
Bên trong ánh sáng trắng sáng rực, chói lóa.
“Cô Phương, mời nâng cánh tay lên một chút. Được rồi, rất tốt, cứ như .”
Tôi như một con búp bê, ấy gì, tôi nấy.
Cuối cùng, tôi cũng mặc lên mình chiếc váy cưới cao cấp trị giá hàng triệu.
“Quá đẹp, Tạ thiếu gia nhất định sẽ thích…”
Trong lời của ấy, tôi là đối tượng, còn Tạ Sơ Đình là chủ thể.
Điều này cũng chẳng có gì lạ.
Tạ Sơ Đình là cậu chủ nhỏ của gia tộc họ Tạ danh giá tại thành phố S, còn tôi, trong mắt bọn họ, chỉ là một con chim hoàng yến giấu giếm, nuôi dưỡng bên ngoài khu biệt thự chính.
Gương mặt trong gương trắng bệch đến mức trong suốt.
Thi thể chuyên viên trang điểm hóa thành dâu, thoạt cũng có vẻ sống hơn.
Đôi môi đỏ thắm, chiếc cằm nhọn lộ chút sắc hồng.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đối diện với chiếc gương mà thất thần.
Trong gương, cửa phòng thay đồ bị một bàn tay có khớp xương rõ ràng đẩy mở.
Tôi hơi lo lắng, nắm lấy dải lụa trắng bên cạnh, rụt rè gọi một tiếng:
“Tạ Sơ Đình…”
Đáp lại tôi không phải là những tiếng gọi quen thuộc như “vợ ” hay “cục cưng” của Tạ Sơ Đình.
Mà là một tiếng khẽ, lạnh lùng.
Người đó đẩy cửa bước hẳn vào, đóng chặt cửa lại.
Khuôn mặt xa lạ nở một nụ nhạt, hai cánh môi hé mở:
“Thật khó tin, không phải là ác quỷ sao? Trước mặt ta, sao lại như một đứa bé yếu đuối thế này?”
Hắn càng ngày càng tiến lại gần. Tôi kinh ngạc xoay người, lại bị vướng vào tấm lụa dài, ngã nhào xuống đất.
Người thanh niên cúi người xuống, từ trên cao xuống tôi đầy vẻ chế giễu.
Đầu ngón tay nâng cằm tôi lên, ngắm nghía từ trái qua phải:
“Cô đã dùng cách gì khiến ta say mê đến mức chẳng cần cả mạng sống? Nói tôi nghe thử xem.”
Chỗ da bị hắn chạm vào đau đớn như bị thiêu đốt.
Tôi lùi lại, thở hổn hển:
“Cậu là ai… Tạ Sơ Đình đâu?”
Hắn , nụ ngây thơ như một thiếu niên mới mười tám, mười chín tuổi.
Nhưng bàn tay lại siết chặt lấy cổ chân tôi không buông.
“Tôi là cao nhân đến siêu độ đây.”
Rầm rầm rầm!
Rầm!
Rầm!
Cánh cửa gỗ mỏng manh sau vài tiếng lớn, bị đá văng từ bên ngoài.
Tôi quay đầu lại, thấy gương mặt không chút biểu cảm của Tạ Sơ Đình.
“Cao nhân, cậu chạm vào chân vợ tôi là có ý gì?”
“Cậu nên biết rõ, chân của vợ chỉ có chồng mới … liếm.”
6
“Đ**… Tạ Sơ Đình, cậu bị thần kinh à?”
Hắn như bị điện giật, lập tức buông chân tôi ra, dùng lòng bàn tay lau mạnh lên quần áo.
“Trừ ra, chẳng ai lại có ý tưởng gì với ác quỷ.”
Tôi như cứu khỏi cơn ác mộng, lập tức chạy về phía cửa.
Khi ấy, khuôn mặt Tạ Sơ Đình mới dần trở lại chút ấm áp.
“Vợ của tôi không phải ác quỷ.”
Bạn thấy sao?