Đại Sư, Vợ Tôi [...] – Chương 13

Trong những bí thuật thần quái của hào môn luôn tồn tại những tín ngưỡng phong kiến.

Cha của Tạ Sơ Đình, sau khi mẹ qua đời, đã quyên tặng một tòa nhà. Nghe tòa nhà đó có thể trấn giữ hồn phách của bà, giúp bà bồi dưỡng phong thủy cho ông.

Tạ Sơ Đình từ trước đến nay không tin thần, không tin quỷ.

Anh chỉ tin vào những gì mình có thể nắm giữ trong tay.

Nhưng cả đời này, đã quỳ trước Phật hai lần.

Một lần là sau khi mẹ qua đời, quỳ một bậc rồi lạy, cứ thế mà leo lên 523 bậc thang.

Một lần là sau cái ch.ết của Hứa Nam Thiên, lại quỳ một bậc rồi lạy, thêm một lần 523 bậc thang nữa.

Căn nhà xảy ra á.n m.ạng Tạ Sơ Đình lại.

Chuyện này, đã dùng chút thủ đoạn để che giấu, trên mạng hoàn toàn không có lấy một chút tin tức nào.

Vì thế, mỗi ngày vẫn đang đương với Hứa Nam Thiên.

Ngủ trong căn phòng của , mỗi đêm đều mơ thấy .

Chỉ là, trong mơ không hoàn chỉnh.

Có khi chỉ có đầu xuất hiện gặp .

Có khi là cánh tay gặp .

Có khi là đôi chân gặp .

Ban đêm, đắm chìm trong hư vô của giấc mơ, ban ngày lại việc chăm chỉ, nghiêm túc.

Nhưng quầng thâm dưới mắt thì không thể lừa dối ai.

Em kế kiêm thư ký của , Trì Tư Nhuận, trước đây đã biết thích một họ Hứa.

Rất nhanh sau đó đoán : “Anh, có phải bị ấy đá rồi không?”

Tạ Sơ Đình bật : “Cô ấy muốn chia tay, không đồng ý. Anh vẫn đang theo đuổi ấy mà.”

Trì Tư Nhuận tức giận: “Anh bị hành hạ thành ra thế này, có muốn soi gương xem mình trông tiều tụy và đáng sợ thế nào không?”

Tạ Sơ Đình đứng trước gương.

Trong gương, có mắt, có mũi, có miệng, vẫn sống sờ sờ ra đấy.

Nhưng tiểu Thiên của , mãi mãi không thể sống lại.

Tạ Sơ Đình bắt đầu lại công việc livestream trò chơi mà đã gián đoạn trước đó.

Lần này, tất cả những trò chơi chơi đều là game kinh dị.

“Hồng giá y,” “Vụ án Lâm Mỹ Kỳ,” “Vấn thần”…

Trong phần bình luận, có người : “Trời ơi, streamer chơi game kinh dị suốt một năm, có phải quá âm u rồi không?”

“Đúng ! Thời gian livestream lại toàn là nửa đêm 12 giờ… Tôi sợ muốn xỉu luôn!”

Tạ Sơ Đình hạ ánh mắt.

Nghe càng âm u, càng dễ gặp ma.

Anh cần gặp ma, cần thấy ma.

Năm đầu tiên ở căn nhà ma ám, nhận một tin nhắn cá nhân trên nền tảng livestream:

“Xuyên: Streamer, phía sau có ma. Ở chỗ tôi giá 1 triệu, bao xử lý.”

Tạ Sơ Đình chuyển khoản ngay một triệu, hẹn gặp Xuyên.

“Cái gì? Anh muốn triệu hồi ma?”

Ứng Xuyên cau mày.

Tạ Sơ Đình hạ giọng, biểu hiện khiêm tốn: “Đại sư, chẳng lẽ tiền chưa đủ sao?”

Ứng Xuyên từ chối: “Tôi không mấy chuyện này, là con người, ở cùng ma sẽ hao tổn vận mệnh và tuổi thọ.”

“Vả lại, ma cũng không thể triệu hồi bừa , ai biết triệu tới có là ma dữ đoạt mạng hay không.”

Tạ Sơ Đình: “Nếu là ma đoạt mạng thì càng tốt.”

Ứng Xuyên im lặng: “... Đại ca, có vấn đề về thần kinh à?”

Tạ Sơ Đình: “Thêm một triệu nữa, cho tôi biết, thế nào để gặp ấy.”

Ứng Xuyên chống cằm, bị ánh mắt đượm hơi ẩm của đến bực bội, không nhịn :

“Người muốn gặp, vẫn luôn ở bên cạnh . Chỉ là ấy không thấy . Cô ấy ch.ết thảm, hai năm qua đều tồn tại dưới dạng linh hồn bị trói buộc.”

Nghe xong, Tạ Sơ Đình lập tức lao ra khỏi phòng bao.

Dưới ánh mặt trời, chạy vội, mái tóc lòa xòa tán loạn.

Giống như mùa hè năm 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học, nhận sự đồng ý của , chạy đến trước cửa nhà cậu , ôm vào lòng.

Nỗi đau năm 23 tuổi.

Đến năm 26 tuổi mới dần dịu lại.

Những rung từ năm 17 tuổi.

Được kéo dài mãi mãi.

Vợ ngoan lắm, mỗi ngày đều đè khi ngủ.

Vợ mềm mại lắm, đến nỗi ngay cả lúc cấu cũng không có sức.

Vợ tinh quái lắm, lúc ra cửa còn vấp ngã.

Vợ kiêu kỳ lắm, đến mức vứt hết áo phông của .

Vợ ngốc nghếch lắm, ngay cả khi xem phim cũng bị dọa khóc.

Vợ khờ khạo lắm, tại sao lại không tiếp tục đè ngủ nữa?

Nếu lại lén lút thu mình vào góc khóc... thật sự không thể chịu .

Năm thứ ba ở căn nhà ma ám.

Tạ Sơ Đình cuối cùng cũng ôm Hứa Nam Thiên.

Anh ôm đôi chân lạnh lẽo của , siết chặt eo .

Đôi môi đặt trên đỉnh tóc .

“Em không phải thích chơi trò ma đè giường sao? Vậy từ giờ cứ chơi như đi.”

Cục cưng của không còn nhớ nữa, cũng chẳng nhớ chính mình.

Không sao cả.

“Trời cao cao vô tận, đất dày dày vô biên, bảo bối của phải giống như trời đất, đời đời kiếp kiếp, vô tận vô biên.”

Tương lai sẽ mọc lại máu thịt, quên đi những ký ức đau khổ khi còn là Hứa Nam Thiên.

Mùa đông năm ấy, Tạ Sơ Đình cuối cùng đã gặp ma.

[Hoàn]

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...