Đại Sư, Vợ Tôi [...] – Chương 1

Năm thứ ba trở thành ác quỷ, tôi bám lấy thái tử gia Tạ Sơ Đình.

Tôi bóp cổ , thích thú: “Vợ ơi, bóp thêm chút nữa.”

Tôi hút tinh khí của , sung sướng: “Vợ ơi, hút thêm chút nữa đi.”

Tôi muốn rời đi, ôm lấy tôi, vừa thở dài vừa :

“Em , chẳng lẽ là mạng của chồng không đủ cứng hay hồn của chồng không đủ ngon? Em rời khỏi , còn ai nuôi nổi em nữa?”

Sau đó, tôi bị thầy trừ tà mà nhà họ Tạ mời về trói lại, treo lên bàn thờ. Tạ Sơ Đình lạnh mặt, đốt cả từ đường, dáng vẻ còn giống quỷ hơn tôi:

“Đại sư, ông phải hiểu rõ, vợ tôi chỉ đang chơi trò đánh vần với tôi thôi!”

01

“Tạ Sơ Đình, ... nhẹ một chút!”

Không biết đây là lần thứ mấy tôi bị kéo vào lòng.

Tôi đẩy ra, không muốn để ý tới kẻ thần kinh bỗng dưng phát bệnh này.

Trong phòng ngột ngạt, cửa sổ không mở.

Tôi định đứng dậy kéo rèm.

Cằm bị nâng lên, nhận lấy một nụ hôn.

Đôi mắt đen nhánh của thẳng vào tôi, giọng trầm thấp cất lên:

“Vợ ơi, dạo này tinh thần em không tốt, phải hút tinh khí nhiều hơn một chút.”

Động tác tôi khựng lại. Trong phút chốc ngơ ngác, lại để tiếp tục.

Cho đến khi ánh tà dương phủ xuống, đợt hút tinh khí này mới kết thúc.

Tôi co người lại, bị ôm lên giường.

Đầu óc trì trệ mà nghĩ, chẳng lẽ thật sự không phải vì buổi chiều tôi quản gia thêm vài lần mà thành ra thế này sao?

Quả nhiên, chưa bao lâu, Tạ Sơ Đình đã nhẹ nhàng leo lên giường, giọng điệu như vô :

“Vợ ơi, sao hôm nay lại Giang Đồng?”

Trái tim như bị bàn tay vô hình siết chặt.

Từng chút, từng chút, đều nằm trong sự khống chế của .

Tôi không kìm muốn trốn, lại bị cánh tay siết chặt.

“Em , gì đi chứ.”

Hơi thở nóng ấm phả lên cổ.

Những nụ hôn dày đặc rơi xuống.

Tôi đưa tay chặn đôi môi , vào đôi mắt sâu thẳm kia.

Cảm giác như mình sắp bị hút vào.

“Chỉ... chỉ là thấy hắn hơi quen.”

Tạ Sơ Đình không biết là tin hay không tin, im lặng một lúc lâu không .

Khi tôi đang căng thẳng chờ đợi, lại nhếch môi :

“Vậy sao?”

Chiếc chăn mềm mại quấn lấy cơ thể tôi.

Anh vuốt nhẹ đầu tôi, giọng dịu dàng mà không thể tin nổi.

Trái ngược với điều đó, là sự tàn nhẫn ẩn hiện trong lời của :

“Vậy thì lần sau đừng hắn nữa.”

“Nếu không, cũng không biết mình sẽ ra chuyện gì.”

Tai tôi ù đi, nhắm chặt đôi mắt đang run rẩy.

02

Thực ra, tôi và Tạ Sơ Đình không phải là vợ chồng, cũng chẳng phải người .

Bởi vì tôi là ác quỷ, còn ấy là con người.

Nói một cách nghiêm túc, dùng từ “chủ nuôi” để miêu tả ấy còn phù hợp hơn.

Hai năm trước, tôi chết thảm trong một căn nhà . Tỉnh lại, tôi coi Tạ Sơ Đình, người mới chuyển đến căn phòng đó, là hung thủ sát mình.

Mỗi đêm, tôi đều đè lên người ta, giống như hiện tượng “bóng đè” trong truyền thuyết.

Nhưng tôi không thể lấy mạng ấy, thực ra, với thân phận là một hồn ma, điều duy nhất tôi chỉ là hù dọa .

Tạ Sơ Đình lại là người không giống ai.

Tôi bám lấy một tháng liền, sốt cao cả tháng, vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường. Mắt vừa mở ra là việc tại nhà, mắt vừa khép lại là uống thuốc cảm.

Ở cùng lâu ngày, tôi phát hiện mình có thể hút chút tinh khí, dần dần có một phần thân thể.

Hai tháng sau, không nhịn nổi nữa, tôi bắt đầu những trò lặt vặt.

Ví dụ: lén giấu tập tài liệu của , âm thầm vứt áo phông của , hoặc cố duỗi chân vấp ngã lúc bước vào nhà.

Nhưng Tạ Sơ Đình vẫn cứ như không có gì xảy ra. Áo phông bị mất thì mua cả một đống áo giống y hệt về để tôi tiếp tục vứt, tài liệu bị giấu, lại kéo ra để tôi giấu lại, còn chuyện bị tôi vấp ngã, lần sau vẫn bị vấp tiếp…

Đỉnh điểm là vào cuối tuần, còn ngồi trước mặt tôi xem phim kinh dị. Tôi sợ đến mức run lẩy bẩy, còn thì xem xong ngủ ngon lành.

Không phục, tối đó tôi hóa thành nữ quỷ trong phim, ngồi xổm bên cạnh giường khóc thút thít đầy ai oán.

Nhưng cuộc đời trớ trêu, tôi khóc đến khàn cả giọng vẫn không dọa Tạ Sơ Đình.

Năm tháng cứ thế trôi qua, một hôm nọ, tôi bỗng nhận ra mình đã có thân thể.

Tôi có thể mặc áo quần của Tạ Sơ Đình, ngủ trên giường của , thậm chí chạm vào .

Tối hôm đó, tôi ngồi xổm bên giường , vừa khóc vừa vì mừng rỡ.

Tạ Sơ Đình chính lúc đó mở mắt ra.

Giọng mơ màng, có chút khó hiểu:

“Không phải ngoan ngoãn để em đè rồi sao? Rốt cuộc mỗi ngày khóc cái gì ?”

Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt thẳng thắn của .

Rõ ràng không có tim, tiếng tim đập lại vang lên bên tai.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...