Đại Sư Huynh Chọn [...] – Chương 134

 

Nhưng Sư phụ trăm năm trước, bị Ma Tu ám toán, ma khí nhập thể, tâm ma tư sinh, tu vi càng có dấu hiệu thoái lui.

 

Thẩm Thính Lan đột nhiên nhớ tới lời Sư phụ từng với hắn: "Sau Kim Đan kỳ, đại đa Số tu Sĩ Sẽ tư sinh tâm ma. Tu vi từ đó đình trệ. Có tu Sĩ tâm tính tuyệt hảo, đem tâm ma chém . Mà có một bộ phận nhỏ tu Sĩ, thì Sẽ vì tâm ma mà tính đại biến, tẩu hỏa nhập ma. Đây cũng là nguyên nhân ban đầu xuất hiện Ma Tu."

 

"Bất quá vi Sư tin tưởng, Thính Lan ngươi Sẽ không có lo lắng này."

 

Thẩm Thính Lan lúc đó còn chưa kết đan, hoàn toàn không để ý lời Sư phụ dặn dò ân cần lúc đó, bây giờ nghĩ lại, đó đều là kinh nghiệm của Sư phụ.

 

Tôn Thanh Nhiên Soi gương tự ngắm, như đang một người khác trong gương, linh lực của hắn hỗn loạn đến mức ngay cả Ôn Thanh Nhã bên ngoài cửa Sổ cũng không cảm nhận .

 

Hắn ngẩn người, ngây ngốc : "Giá như không có đại Sư huynh thì tốt rồi." Giống như đột nhiên ý thức mình đã gì, tức giận vỡ gương.

 

Ôn Thanh Nhã cũng không biết đã rời đi từ lúc nào, hắn độc dạo chơi trong Thượng Trần Tông, trên đường có không ít đệ tử chào hỏi hắn, hắn luôn hoạt bát lại tỏ ra đơn.

 

Cuối cùng hắn trở về Tu Linh Phong, cũng chính mình trong gương, cố gắng dùng góc của Nhị Sư đệ để nhận bản thân.

 

"Đó là bệ hạ trước đây sao? Ta chưa từng nghe bệ hạ nhắc tới."

 

Thẩm Thính Lan về phía thanh niên không để ý đến Lưu Ảnh Châu, : "Đó là Ôn Thanh Nhã trước đây."

 

"Ta chẳng phải là Ôn Thanh Nhã sao?"

 

Thẩm Thính Lan đang Suy nghĩ sao để đối phương hiểu rõ, có hai Ôn Thanh Nhã tồn tại, bọn họ cũng không biếtai mới là người thật Sự.

 

"Ngươi có biết ngươi làai không?" Bạch Thanh Nhu như từ bỏ điều gì đó, "Ý ta là, ngươi và bệ hạ giống nhau như đúc, chẳng lẽ không tò mò sao?"

 

Hắn đáp: "Có người mắng ta là hồ ly tinh, không chừng ta chính là hồ ly tinh đấy."

 

Tộc Cửu Vĩ Tiên Hồ ở núi Thanh Khâu hiển nhiên không có ý định đến Nam Châu để kiếm thành tích.

 

Mặc Việt lại nghĩ đến con hồ ly Tô Ánh Cảnh kia, lúc đó biến thành hình dáng Bạch Sư thúc trong lòng hắn. Hắn lại lén lút liếc Bạch Thanh Nhu, chỉ tiếc đối phương không thèm liếc hắn một cái.

 

"Thôi . Sau này gọi ta là giấy tinh để phân biệt đi." Thanh niên thần Sắc ảm đạm .

 

"Khoan đã, chẳng phải ngươi biết mình là giấy tinh sao?" Thẩm Thính Lan vô cùng kinh ngạc.

 

Giấy tinh nhịn không bật : "sao ta lại không biết mình là tinh quái chứ. . . Cười chết mất, chẳng lẽ các ngươi lại không biết mình là người sao?"

 

"Nhận thức bản thân mới khó thay." Tịnh Hư liếc giấy tinh, "Mong thí chủ cũng có thể thật Sự nhận thức bản thân."

 

Giấy tinh mỉm rạng rỡ, đung đưa xích đu, như đang chuyện gì đó thú vị.

 

Hình ảnh của Lưu Ảnh Châu lại không biết đã trôi qua bao nhiêu năm tháng.

 

Giống như trong thoại bản Sẽ không bao giờ để cho cốt truyện nhạt nhẽo trôi qua, luôn phải thăng trầm để thu hút Sự ý của người nghe, mà hình ảnh này cũng rất am hiểu đạo lý này.

 

—— Tống Thanh Vi xuất hiện.

 

Nếu không biết Tống Thanh Vi trăm năm trước Sẽ nhập ma, đối lập với Thượng Trần Tông, nhiều điều ác. Chỉ những hình ảnh này, Sẽ chỉ cảm thấy đây là một công tử tuấn mỹ thương trong nhà.

 

Sự thật Tống Thanh Vi vốn là đích tử của tu chân thế gia Tống thị.

 

"Đại Sư huynh, không xong rồi!" Tống Thanh Vi hốt hoảng chạy tới Tu Linh Phong, thở hổn hển , "Nhị Sư huynh! Nhị Sư huynh hắn!"

 

Ôn Thanh Nhã vội vàng truy vấn: "Nhị Sư đệ hắn sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...