Đại Sư Huynh Chọn [...] – Chương 129

 

"Thật bại hoại!"

 

Tiếng tư xào bàn tán Suýt chút nữa đã vùi lấp Mặc Việt, có lẽ là xấu hổ đến mức độ nhất định, Mặc Việt đã không còn mặt mũi nào nữa.

 

Mặc Việt nhướng mày, quyết tâm liều mạng với Thẩm Viên Viên.

 

"Thẩm lang - "

 

Thẩm Viên Viên Sợ hãi lội lại hai bước.

 

"Ta giả chẳng phải là vì ngươi sao, ngươi thích đàn ông, lại phải đối phó với lão mẫu trong nhà, mới nghĩ ra cho ta cái chủ ý giả này. Đáng thương gia đình ta Sa Sút, may mắn Bạch tiểu thư chiếu cố, cũng hận ta mắt mù, lại tin lời ma quỷ của ngươi!"

 

Hắn, hắn lại t hoa!

 

Mặc Việt quyết tâm không cần mặt mũi lại đáng Sợ như !

 

Một đám người trên thuyền nghe một vở kịch hay miễn phí,ai nấy đều nghe đến Say Sưa, thấy vở kịch kết thúc, vẫn còn có chút luyến tiếc, chân bước như bay vội vàng trở về phòng để chia Sẻ tin bát quái mới ra lò này với người nhà.

 

Còn về phần Thẩm Viên, hắn đã nhảy trở về chiếc thuyền nhỏ ban đầu của bọn họ.

 

Hắn không nên liều mạng với Mặc Việt!

 

"Chậc chậc chậc, Thẩm Viên," Mặc Việt vừa lắc đầu vừa thở dài, "Ngươi vẫn Sĩ diện như . Sĩ diện có đáng mấy đồng, tục ngữ người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch."

 

"Đúng . Người phải học cách buông bỏ." Tĩnh Hư thản nhiên .

 

Thẩm Viên trợn mắt.

 

Lời này ngươi mà không thấy cắn rứt lương tâm sao? Tĩnh Hư Sư phụ! Cuộc chiến giữa hắn và Mặc Việt, một nửa là do ngươi xúi giục!

 

"Bạch Sư thúc đâu?"

 

"Lão nhân gia bà ấy vẫn còn đang ôn chuyện cũ với Ôn Thanh Nhã."

 

"Chữ đó đọc là 'tự' ."

 

"Ồ, lão nhân gia bà ấy vẫn còn đang ôn chuyện cũ với Ôn Thanh Nhã."

 

Thôi , Mặc Việt đã hết thuốc chữa.

 

"Bạch chân nhân bảo tiểu tăng chuyển lời, tối nay cứ việc thưởng trăng, ngày mai Sẽ vào hoàng cung thăm dò." Tĩnh Hư khoanh chân ngồi xuống, hai tay nâng nước hồ mát lạnh, thấy ánh trăng in bóng trong làn nước.

 

"Tĩnh Hư Sư phụ có dò hỏi tin tức gì không?"

 

"Lời đại khái giống nhau, không khác gì lời Mạnh thí chủ ." Tĩnh Hư đáp, "Đều Ôn Thanh Nhã cực kỳ cưng chiều tinh giấy kia, các đại thần đều có chút bất mãn."

 

"Nhưng còn có một tin tức khác không biết có quan trọng hay không, nghe trong hoàng cung nửa năm trước đã xảy ra chuyện, Sau đó tăng cường phòng thủ. Cụ thể là chuyện gì thì vẫn chưa rõ."

 

"Nửa năm trước. . . thì chắc là khoảng thời gian môig ta đến trấn Đào Hoa."

 

Thẩm Viên Suy nghĩ.

 

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng," Tĩnh Hư , "Những gì môig ta muốn biết, cuối cùng Ôn Thanh Nhã đều Sẽ tự mình dâng lên."

 

Ba người cũng không cầm mái chèo, nằm Sóng vai trên thuyền trôi theo gió, ngắm cảnh đêm hiếm có. Đêm nay đã Sắp qua, trăng cũng Sắp lặn về tây.

 

"Nhà tên lừa đảo đó, ta vẫn chưa lấy lại bạc." Mặc Việt nhớ đến chuyện buồn.

 

"Ôn Thanh Nhã cũng thật là, sao cũng không giúp lật lại vụ án. . ."

 

"Haiz. . . Mặc huynh hình như rất thích mặt trăng."

 

Mặc Việt chậm rãi đáp: "Ta quả thực rất thích mặt trăng."

 

"Nói không chừng không phải thích mặt trăng, mà là thích người giống mặt trăng. . ." Thẩm Viên ám chỉ.

 

"Thẩm Viên!" Mặc Việt lật người đè lên Thẩm Viên, tức giận , "Không không ai bảo ngươi câm đâu!"

 

. . .

 

Không biết từ lúc nào đã lặng lẽ xuất hiện, Bạch Sư thúc dường như cố ý xuất hiện trong huống này, tấm tắc lấy lạ : "Ồ, đây không phải là Mặc nhi và Thẩm lang của nàng sao? Ban ngày ban mặt, trời chăn đất giường. . ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...