Đại Sư Huyền Học [...] – Chương 2

Chương 6

Không ngờ bàn tay chậm chạp không thể hạ tiếp xuống, chỉ vài giây sau bàn tay của hắn đã bị giữ chặt, hắn quay đầu lại, đương nhiên là Lục Linh Bảo đang dùng ánh mắt lạnh như băng hắn.
Từ bao giờ con bé chết tiệt mỏng như tờ giấy kia lại khỏe đến !
Hắn âm thầm giật mình, không hiểu sao lại vô thức cảm thấy sợ thoạt vô cùng yếu đuối này.
Hai người giằng co một hồi, Vương Vĩ dùng sức giằng ra, Lục Linh Bảo cũng buông tay hắn ra. Nhưng lại thủ thế, tỏ ý phòng bị với hắn.
Một đợt gió lạnh thổi đến, cả người bị cái lạnh thấu xương bao trùm, đang là giữa hè Vương Vĩ lại rùng mình một cái, nháy mắt tiếp theo, hắn lại cảm thấy bình thường, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trưởng thôn Vương Đống không tay, chỉ lí, lời lẽ mang ý cảnh cáo rõ ràng:
“Hai bà cháu nên biết điều một chút! Nếu lần sau lại đến rối, không chừng ai đó sẽ gặp xui xẻo... Thím Ngô, nếu cháu ngoại này của thím thiếu tay thiếu chân thì sao tiếp tục sinh viên !” Trong ánh mắt gã tràn ngập ác ý.
“Cậu!” Ngô Xảo Trân tức giận chỉ tay vào gã, tức đến mức không nên lời.
Bản thân bà không sợ xảy ra chuyện, bà không thể mạo hiểm sự an toàn của cháu ngoại. Cha con Vương Đống đều là xã hội đen, bàn tay đã nhuốm máu rất nhiều người, đánh người hay chặt chân không phải chỉ là lời suông, họ thực sự có thể .
Linh Bảo về phía nữ quỷ đang vắt vẻo trên cổ Vương Vĩ, mà không . Khi màn đêm buông xuống là lúc âm khí nặng nhất, họ sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của chính mình.
Khi Vương Đống cùng con trai của gã quay trở về ngôi nhà hai tầng xây dựng theo kiến trúc phương Tây của mình, Vương Vĩ càng nghĩ càng thấy có điều gì đó sai sai. Tại sao lúc nãy hắn lại từ bỏ việc dạy dỗ bà già kia cơ chứ?
“Cha, con nghĩ chuyện này không thể cứ thế mà cho qua . Bà Ngô đó đúng là một kẻ bướng bỉnh. Nếu như hôm nay chúng ta không dạy cho bà ta một bài học thích đáng, con sợ về lâu về dài chắc chắn bà ta sẽ họa cho chúng ta!” “Thế con định giải quyết thế nào?”
Hắn đi đi lại lại, sau đó nêu lên đề xuất của mình: “Con định sẽ đốt trụi ngôi nhà của bà ta. Con không tin một bà già mất nhà cửa còn có tâm tư để quản chuyện ngôi đền thờ sơn thần kia nữa.”
“Chú của con trong quận cục người ở đó đã để mắt đến nơi này của chúng ta rồi, con còn không biết đường yên phận!” Vương Đống không đồng .
Vương Vĩ : “Cha, không phải là người nghĩ con sẽ tự mình chui đầu vào chỗ chết đấy chứ. Con vớ đại mấy đứa nhóc mười hai tuổi trong hội rồi sai bảo nó đốt nhà thay con, có gì đâu mà lo!”
Tuy bản thân là một tên lưu manh, hắn hiểu rất rõ mấy đứa nhóc vị thành niên kia vẫn là đối tượng pháp luật bảo hộ. Lúc trước hắn cầm đầu một đám du côn thay nhau cưỡng hiếp ả thôn nữ kia tới chết sau cùng chẳng phải gã cũng chỉ cần ở trong trại giam hai năm đó thôi.
Mấy đứa nhỏ kia dễ dàng sai khiến, việc lỡ dở có bị bắt đi chăng nữa thì cũng không bị kết án. Vương Đống vừa nghe xong, lại thấy biện pháp của con trai vô cùng thỏa đáng, gã vỗ vai hắn, tỏ ý khen ngợi: “Cũng chỉ có con là suy nghĩ chu toàn!”
Chuyện đã quyết, Vương Vĩ lập tức đi gọi điện sắp xếp sự .
Vương Đống cũng liên lạc với những chủ thầu khác.

Chương 7

Gã nghĩ một hồi, lại lo việc mình nhỡ có sơ hở gì, bản thân cần có một người không sợ rắc rối chống lưng, liền liên hệ với Lưu Quốc Lương, một chủ thầu có tiếng trong huyện, rồi ra giá cao gấp 3 lần giá thị trường, Lưu Quốc Lương nghe xong đồng ý tức khắc, rằng ngày kia sẽ dẫn người đến khởi công.
Ngô Xảo Trân vô cùng hài lòng với biểu hiện ngày hôm nay của Linh Bảo, đứa cháu trước kia luôn miệng phê phán bà là người mê tín dị đoan nay lại ra mặt ngăn cản trưởng thôn bỏ ngôi đền trên núi, còn thay đổi từ đứa nhỏ nhút nhát ngày xưa trở nên vô cùng mạnh mẽ.
“Linh Bảo, về sau con vẫn phải giống như ngày hôm nay, không e sợ kẻ khác, con càng sợ, càng dễ bị bắt nạt. Nếu tương lai sau này con vẫn có thể đứng vững như hiện tại, bà già này có đi lúc nào cũng cảm thấy yên lòng”. Trên đường trở về bà tranh thủ dạy dỗ Linh Bảo vài câu.
Linh Bảo không có ý định để bà lão biết cháu của mình đã sớm rời xa cõi trần, hai người nương tựa nhau lâu như thế, chắc chắn sẽ cảm thấy rất đau lòng, vì chỉ lẳng lặng lắng nghe rồi gật đầu. Lúc trở về ngôi nhà nhỏ của mình, Ngô Xảo Trân :
“Lúc sáng con còn phát sốt, bây giờ con đi nghỉ đi chút đi, bà xuống bếp cơm trưa.”
Hóa ra nguyên chủ vốn bị cảm mạo, hẳn là cơn sốt kia đã khiến ấy mất mạng, Linh Bảo nghĩ thầm.
Sau khi bà Ngô rời đi, ngồi trong phòng ăn xem xét cái tivi cũ 24 inch một cách thích thú. Cô cảm thấy vô cùng hứng thú với kí ức của nguyên chủ, trong cái hộp này hình như là chứa đựng rất nhiều người, nhiều chuyện lạ kì.
Khoảng nửa giờ sau, Ngô Xảo Trân bưng một mâm cơm bước vào phòng ăn. Bát cơm trắng như tuyết còn đang bốc khói nghi ngút, đồ ăn bao gồm một bát thịt xông khói xào mầm tỏi non, mầm tỏi xanh mướt, điểm xuyết màu đỏ au của thịt xông khói, còn có một đĩa đậu rán giòn thơm phức, bên trên quét một lớp dầu béo ngậy, hương thơm ngào ngạt tản ra người ta không kìm mà chảy nước miếng.
Khứu giác của người phàm hoàn toàn khác so với thần linh, Linh Bảo chưa từng nghĩ, mùi thức ăn cũng có thể thơm đến như .
Cô cầm lấy đôi đũa, cắm vào trong bát, sau đó lập tức gắp lấy một miếng cơm to bỏ vào miệng.
Miếng đầu tiên ngon đến nỗi quên cả nhai, đến chết cũng không thể tưởng tượng người phàm lại ăn thứ đồ ăn thơm ngon đến thế này.
Phải biết rằng, thần linh chỉ có thể dựa vào hấp thụ linh khí của vạn vật mà tồn tại. Từ khi Thiên Đế trị vì đã chủ trương giữ nguyên đạo trời, bài trừ dục vọng của con người, toàn bộ thiên đình trên dưới đều phải theo, đã lâu không còn ai để ý đến việc nấu nướng. Đa số thần linh đều uống gió thay cơm, nên đồ ăn của người phàm trong mắt bọn họ có ngon đến mấy cũng chỉ là vô nghĩa.
Thế người luôn coi trọng khẩu vị như Linh Bảo trước giờ vẫn hết sức thèm muốn mấy món ăn nhiều sắc màu của người phàm, thậm chí để có nhiều cống phẩm hơn, luôn hết mực tận tâm với chúng sinh. Vậy nên trước khi rơi vào giấc ngủ trăm năm, thờ phụng hương khói đầy đủ, do đó cống phẩm cũng rất nhiều.
Đáng tiếc là cho dù có cung phụng, dâng hiến cống phẩm nhiều đến bao nhiêu, cũng không thể ăn hết mọi thứ giống như người phàm mà chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay hấp thu vào một phần linh lực, bởi lễ vật dâng lên sau một thời gian dài cũng sẽ vẫn còn nguyên vẹn trong mắt người phàm.

Chương 8

Đến giờ mới nhận ra đồ ngon trước kia mình ăn còn không tuyệt vời bằng một phần năm mấy món ăn đang bày ra trước mắt này.
Không ngờ người phàm còn có chỗ tốt như ! Sự miễn cưỡng trong lòng Linh Bảo đến lúc này đã biến mất hoàn toàn.
Cô tao nhã mà nhanh lẹ gắp lên một đũa đồ ăn, lại ăn thêm một miếng cơm to, sau đó liền bỏ thêm thịt xông khói và mầm tỏi non vào miệng, ăn đến hai má phồng lên như hamster cất trữ thức ăn. Cái miệng trông nhỏ nhắn lại chỉ mất 10 phút để ăn hết ba bát cơm cùng nửa phần đồ ăn trên bàn.
Ngô Xảo Trân trực tiếp bị cháu ngoại của mình dọa sợ, trước kia đứa nhỏ này ăn cơm như gà mổ thóc, sao lúc này lại đột nhiên ăn nhiều như .
“Chậm một chút, cẩn thận nghẹn đấy.”
Linh Bảo lại đồ ăn trên bàn, ý thức mình ăn hơi quá trớn, dùng hết khả năng tự chủ mới có thể dừng lại, có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng: “Bà ngoại, con ăn no rồi, người cũng ăn đi ạ.”
Cơm nước xong, Linh Bảo ngồi vào một góc bắt đầu thiền. Trước kia dù ở trên đỉnh cao tu luyện vẫn luôn rất chăm chỉ. Tuy rằng sau năm trăm năm linh khí đã sớm nhạt nhòa, chỉ cần cố gắng một chút thì vẫn có thể tích tiểu thành đại, quay lại như xưa.
Dù từ trong trí nhớ của nguyên chủ mà phán đoán, cảnh trước mắt của thế giới này là theo thuyết vô thần, muốn tập hợp một lượng lớn tín đồ như thời xưa hẳn sẽ rất khó khăn.
Cô tu luyện một lần này liền ngồi một mạch đến năm sáu giờ. Ngô Xảo Trân cho rằng đang cảm mạo, muốn nghỉ ngơi, nên cũng không đến quấy rầy lần nào.
Trời đã sẩm tối, dân làng bắt đầu lùa gà vịt, trâu bò về chuồng. Đột nhiên trong nhà bà Trương phía đối diện phát ra tiếng trẻ con khóc. Linh Bảo tò mò đi ra xem, cái kiểu dạy con bằng đòn roi này trăm năm rồi mà vẫn chưa đổi thay à.
“Chuyện gì thế?” Linh Bảo hỏi Chu Đào Đào - người cũng vừa đi ra xem náo nhiệt.
Chu Đào Đào không biết từ chỗ nào chui ra mà lại hiểu rất rõ sự : “Trương Cẩu hôm nay bị sai đi chăn trâu, không hiểu sao lại để mất một con, nhà bọn họ đi tìm từ trưa mà đến giờ vẫn chưa thấy đâu nên thằng nhỏ mới bị đánh đó.”
“Đánh thế chẳng phải là hơi quá tay rồi sao, thêm một lúc nữa là đánh đứa nhỏ đến hỏng cả người mất. Chị phải đi khuyên nhủ bọn họ mới !”
Bà ngoại Linh Bảo cũng có chút không nổi, liền theo sau và Chu Đào Đào đi qua phía đối diện. Bà nội Chu cũng lập tức đi qua đó.
Bà Chu cùng Ngô Xảo Trân hai người hai bên cùng nhau khuyên nhủ bà Trương, bà Trương đã sớm thả thằng nhóc ra, bản thân mình lại ngồi xuống đất khóc than: “Tôi phải sao bây giờ? Con trâu đã lớn như rồi mất là mất, trong một lúc mà mất đi cả vạn tệ, tôi biết phải sao bây giờ ông trời ơi!”
Linh Bảo thấy bà khóc đến thương tâm, ngày thường bà cũng hay giúp đỡ nguyên chủ, bèn nhặt một chiếc lá dưới đất, lại đi vào chuồng lấy một cọng lông trâu, sau đó vận linh lực trong người, vẽ vài nét lên lá cây.
Vì để trở thành một vị thần thần thông quảng đại, tăng thêm uy tín trong mắt dân chúng, vẫn luôn rất chăm chỉ học tập, bao nhiêu Đạo trên đời đều hấp thu hết. Muốn tìm gia súc thì chỉ cần vẽ ra một tấm bùa truy tìm dấu tích là rồi.

Chương 9

Đương nhiên, bản thân là sơn thần, giỏi hơn mấy tên đạo sĩ nhiều, nên không cầm đem theo bùa bên người để vật dẫn, vẽ lên lá cây cũng là quá đủ rồi.
Vẽ xong bùa, đưa cái lá cho bà Trương.
“Bà Trương, bà cầm lấy chiếc lá này, sau đó tưởng tượng ra hình dáng của con trâu đã mất, nó sẽ cho bà biết trâu của bà đi lạc về đâu.”
“Sao cơ?” Tiếng khóc của bà Trương nghẹn lại giữa cổ họng, những người xung quanh cũng đều tỏ vẻ không hiểu gì.
“Đây là bùa tìm vật, bà cứ thử đi là sẽ hiểu thôi mà.” Linh Bảo kiên nhẫn giải thích.
Nhìn lá bùa trong tay, bà Trương đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lúc sáng, khi Linh Bảo kiên quyết nếu như bỏ ngôi đền chắc chắn sẽ gặp quả báo thì bỗng dưng trời nổi sấm sét, vẻ mặt lúc ấy cũng giống như bây giờ .
Có phải này hơi mê tín rồi không?
Người ở nông thôn, bởi vì hoàn cảnh ảnh hưởng mà ít nhiều cũng có chút mê tín, nên mặc dù hành vi của lúc này có chút vớ vẩn, bình thường cũng không phải là người hay cợt người khác, nên ôm hy vọng coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa, bà ấy nghe theo lời Linh Bảo, dần dần tưởng tượng ra hình dáng con trâu nhà mình trong đầu.
Chu Đào Đào đứng bên cạnh bày ra vẻ mặt hoài nghi Linh Bảo: “Chị đừng là chị sốt một trận xong hỏng luôn đầu óc rồi đấy nhé?”
Linh Bảo trừng mắt cậu, đừng tưởng không biết câu này là đang chửi ngu ngốc nha.
“Có phải chị sốt đến ngốc hay không, em cứ chờ xem là biết.” Cô tự tin đáp trả.
Mà ông Trương cùng Ngô Xảo Trân lại khẩn trương dõi theo tác của bà Trương, một người là vì lợi ích của chính mình, người kia thì đó giờ vẫn luôn là tín đồ của thần linh, họ đều rất coi trọng huống này.
Một lát sau, chỉ nghe thấy bà Trương kêu lên một tiếng.
“Thế nào?” Ông Trương nhanh chóng hỏi thăm.
“Tôi thấy con trâu nhà mình đi qua mảnh ruộng bên kia sông, ăn cỏ lau trên triền đồi sát mảnh ruộng nhà người khác.”
“Chắc là vì người muốn tìm thấy con trâu quá nên mới tưởng tượng ra cảnh tượng đó trong đầu thôi.” Trước giờ Chu Đào Đào không tin vào thần linh lập tức .
Nghe cậu những lời này, bà Trương - người vốn không tin tưởng vào Linh Bảo lắm, lại ngập ngừng tiếp: “Thật ra cũng có thể là như , hôm nay bọn ta đã hỏi thăm một người sống ở bên kia rồi, người nọ là không thấy con trâu nào như bọn ta miêu tả.”
Nói xong bà ấy liền trả lại lá cây cho Linh Bảo, khoát khoát tay.
“Quên đi, cháu đừng theo ta giả ma giả quỷ thêm phiền nữa.”
Ngô Xảo Trân vẫn tin tưởng cháu của mình, cũng một phần là vì bà từ trước đến giờ vẫn luôn mê tín, bà tin Linh Bảo chắc chắn sẽ không đem nỗi đau của người khác ra trò vui, bà liền giúp đỡ:
“Trâu bò đâu phải là cứ ở mãi một chỗ, nó có thể đi từ chỗ này qua chỗ khác mà. Vừa rồi không ở đó cũng không phải là bây giờ không có. Mảnh ruộng kia lại đối diện đường chính, cũng không xa nơi này mấy, tốt hơn hết là bà nên đi xem qua một lần. Nếu như những gì bà thấy là thật, bà lại đang vô bỏ lỡ cơ hội đưa trâu về, lỡ như nó bị người khác bắt mất thì coi như xong.”
Một con trâu đối với một gia đình ở nông thôn quả thật là tài sản không nhỏ, bà Trương không dám mạo hiểm, nên phân vân một lúc vẫn quyết định đi qua đó xem thử.

Chương 10

Mảnh ruộng đó cách nơi ở của bọn họ khoảng hơn một cây số, nên có rất nhiều người cũng tò mò theo sau hóng chuyện.
Hơn mười phút, mấy người họ đi đến nơi.
Nơi đây thực chất là một mảnh ruộng trồng lúa nước ngay dưới chân núi, một bên là sườn đồi mọc vô số lau sậy, phía dưới lại là ruộng lúa.
Đồng lúa về đêm xanh thẫm màu, gió thổi qua còn mang cả hương lúa phảng phất trong không khí. Trong một bụi lau sậy đột nhiên có tiếng .
Bà Trương cầm đèn pin chiếu về phía hướng tiếng phát ra, bất ngờ thay, bà ấy lại thực sự thấy con trâu lớn của nhà mình đang ăn cỏ lau ở đó.
Nhất thời, mọi người đều hướng ánh ngạc nhiên về phía Linh Bảo.
“Ở đây thật này!” Bà Trương kích hô to, chạy nhanh tới bụi cỏ lau dắt trâu ra.
“Đây là… Trùng hợp phải không?” Chu Đào Đào cũng rất giật mình, một lát sau, cậu chắc nịch lớn tiếng : “Nhất định là trùng hợp, sao có thể tìm trâu bằng một mảnh lá cây chứ!”
Nhưng hai vợ chồng ông bà Trương tìm trâu về lại cực kỳ cảm kích Linh Bảo, ông Trương : “Hôm nay vất vả cho Linh Bảo rồi! Ngày mai để ông bảo bà thịt gà trống hầm cho con ăn!”
Bà Trương cũng liên tục cảm ơn, cực kỳ kích .
Linh Bảo ngạc nhiên phát hiện ra rằng, thức hải của lúc này lại hiện lên hai điểm sáng ngời, tín ngưỡng chi lực trong nháy mắt cuồn cuộn xâm nhập vào thần thể.
Rõ ràng bọn họ không hề ước nguyện với kim thân của , vẫn có thể thu tín ngưỡng chi lực?
Chẳng lẽ là quy tắc Thiên Đạo thay đổi sao? Chỉ cần bọn họ tin tưởng , thì sẽ sinh ra tín ngưỡng chi lực? Cô còn đang suy đoán trong lòng đã nghe bà Trương : “Thật không ngờ Linh Bảo của chúng ta còn có bản lĩnh này đấy, con học ở nơi nào ?”
Tất cả mọi người đều sáng mắt .
Linh Bảo phục hồi tinh thần lại, vui : “Đây là bí mật, không thể .” Thay vì lo lắng rồi bịa đặt lấy cớ, không bằng cứ để cho bọn họ tự mình suy nghĩ lý do mà bọn họ có thể tiếp thu đi.
“Ha ha, con nhóc nhà con, còn bí mật với hàng xóm chúng ta!” Bà Trương có hơi bất mãn vài câu, cũng rất thức thời mà không hỏi thêm nữa.
Ngô Xảo Trân là bà ngoại của , đương nhiên sẽ không bị Linh Bảo qua loa vài câu lấy lệ gạt đi, về đến nhà đóng cửa lại mới hỏi Linh Bảo vấn đề này.
“Con cảm thấy có lẽ bà ngoại đã đoán ra rồi.” Linh Bảo mỉm .
Ngô Xảo Trân suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên ngạc nhiên mở to hai mắt : “Chẳng lẽ… Là sơn thần Bồ Tát dạy con?”
Bà nghĩ tới chuyện hôm nay Linh Bảo cẩn thận trông coi miếu sơn thần và tiếng sét đánh xuống thì càng cảm thấy suy đoán của mình cực kì hợp lý.
“Nhất định là sơn thần Bồ Tát, chắc chắn là ngài ấy thấy bà thường ngày luôn thành kính tin tưởng, cúng bái nên mới cố ý ban cho cháu của chúng ta phúc phần lớn như !”
Hả? Còn có thể giải thích thế này sao? Linh Bảo thầm nghĩ, ngoài miệng lại :
“Bà ngoại thật là thông minh! Nhưng mà việc này không thể để cho người khác biết .”
Ngô Xảo Trân liên tục gật đầu: “Bà hiểu, hiểu mà, nếu lỡ tiết lộ thiên cơ, khiến sơn thần Bồ Tát tức giận rồi thu hồi bí thuật đi thì sao!”
Sau đó lại hỏi Linh Bảo, khi nào sơn thần truyền pháp thuật cho , Linh Bảo liền , lúc sáng nay khi còn đang ngủ trong nhà, cảm giác như có một làn gió nhẹ phất qua đỉnh đầu, sau đó trong đầu đột nhiên lại xuất hiện rất nhiều thứ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...