Người kia là hàng xóm thanh mai trúc mã trước kia của bà ấy, rất đáng tin cậy, ông ấy cứ tưởng rằng bà ấy muốn điều tra chứng cứ ngoại của chồng, lòng tràn đầy phẫn nộ nhận hết mọi việc cho bà. Đến ngày thứ ba, ông ấy gọi bà đến đồn cảnh sát để xem camera giám sát.
Sau khi lấy tiền, Bao Tùng lái xe đi thẳng đến siêu thị lớn nhất thành phố, lúc xuống xe trong tay ông ta vẫn cầm túi giấy cứng đựng tiền kia, chưa năm phút sau ông ta lại đi ra khỏi siêu thị, còn chiếc túi giấy cứng kia thì đã biến mất.
Tiếp tục điều tra camera giám sát của siêu thị, họ trông thấy Bao Tùng bỏ túi giấy kia vào trong tủ để đồ bên ngoài siêu thị, sau đó tiện tay vứt vé mở tủ xuống đất. Một người đàn ông bên cạnh lại giẫm lên tờ giấy nhỏ kia, chờ Bao Tùng rời khỏi siêu thị, lập tức nhặt vé mở tủ trên mặt đất lên, mở tủ lấy chiếc túi cứng đựng tiền đi mất.
"Ôi chao, Bao Tùng tham gia hoạt ngầm gì à? Làm gì mà thần thần bí bí thế!”
Người trêu .
Mạnh Mẫn im lặng một lúc lâu sau đó mới : "Hai ngày trước tôi bị tai nạn giao thông ở đường Xuân Huy, người cầm tiền, chính là tài xế xe tải đã đâm vào tôi.”
Người mặt đầy kinh sợ, cũng phải mất một hồi lâu mới tiêu hóa hàm lượng tin tức cực lớn trong đó.
Xe tải hạng nặng đâm vào xe ô tô con, nếu không có gì bất ngờ thì Mạnh Mẫn sẽ chết tại chỗ là cái chắc. Nếu Mạnh Mẫn bị đâm chết, Bao Tùng với tư cách là người nhà chỉ cần thỏa thuận bồi thường riêng với tài xế là tên tài xế kia sẽ tha tội.
Mà trên đường xảy ra tai nạn giao thông, người bình thường đều sẽ cho là sự cố ngoài ý muốn, hai bên không quen biết gì cả, sao có thể nghĩ đến khả năng... Càng không thể nghĩ đến tài xế xe tải và chồng của nạn nhân trước đó đã có một giao dịch tiền bạc bí mật như .
"Cô định sẽ gì?" Người hỏi.
Lúc này Mạnh Mẫn rốt cục cũng hiểu vì sao Lục đại sư lại muốn giải hạn này chủ yếu phụ thuộc vào bà ấy. Đại sư chỉ có thể chỉ cho bà ấy biết hung thủ, có thể chặt đứt nguyên nhân họa hay không, quả thật chỉ có thể xem ở lựa chọn của chính bà.
"Chắc là phải phiền đến các một chút rồi." Nụ trên khuôn mặt của bà ấy trông thật miễn cưỡng, bà ấy đã đưa ra quyết định cho mình.
Dù thế nào đi chăng nữa, chồng bà ấy đã có lòng dạ ác độc như với bà, và ông ta thật sự đã ra tay, thậm chí ông ta còn chẳng hề có chút ăn năn hối cải nào khi trông thấy bà ấy bình an vô sự, ông ta không xứng đáng bà tha thứ.
Lòng người độc ác, không thể không đề phòng. Để một người lòng lang dạ sói như ở bên cạnh, không biết khi nào ông ta sẽ lại bà, bà cũng không muốn ly hôn trong êm đẹp để một kẻ người chiếm hời từ tài sản của bà. Đã thì, cách duy nhất chỉ có thể là tống ông ta vào tù.
Chứng cứ đầy đủ xác thực, Mạnh Mẫn báo cảnh sát lập án ngay tại chỗ, chồng bà Bao Tùng bị bắt tại công ty và áp giải đến đồn cảnh sát. Sau khi thẩm vấn, bà ấy mới biết lý do chồng muốn mình.
Bởi vì lúc bà ấy sinh con đã bị băng huyết, sau này không thể mang thai nữa, mà Bao Tùng mấy năm nay tuổi càng lớn, càng muốn có con trai.
Chương 47
Ngoại thì sợ bị phát hiện, ly hôn thì lại tiếc số tiền Mạnh Mẫn kiếm . Đã không thì thôi, đã thì phải đến cùng, thế là ông ta đã nghĩ ra một cách hay để đạt ý đồ.
Vốn tưởng rằng tương lai sẽ là những ngày tháng tốt đẹp, cầm trong tay tài sản bạc triệu, cưới một người vợ xinh đẹp trẻ tuổi, sinh cho ông ta một đứa con trai, nào ngờ đâu sự việc lại bại lộ nhanh đến như , chẳng những mất cả chì lẫn chài, lại còn tự đưa mình vào tù.
Mạnh Mẫn mời một luật sư tốt, kiện Bao Tùng, không chỉ thành công ly hôn với Bao Tùng khiến ông ta phải ra đi tay trắng, mà còn khiến ông ta bị kết án mười năm tù vì tội cố ý người.
Những người xung quanh ai nấy đều vô cùng sửng sốt trước cuộc hôn nhân đổ vỡ này, kế hoạch người bí mật như rốt cuộc bà ấy thế nào mà phát hiện ra manh mối.
Mạnh Mẫn cũng không giấu diếm, kể hết ngọn ngành cho mọi người nghe. Vì thế rất nhanh bè của bà ấy đều biết đến cơ duyên kỳ ngộ này của bà, cũng biết ở thôn Bạch Đế có một vị cao nhân thần thông quảng đại như .
Lấy camera giám sát, xác nhận lời Linh Bảo là thật, Mạnh Mẫn lại gửi cho Linh Bảo thêm mười ngàn, coi như trả công xem bói. Nếu không có Lục đại sư, bà ấy sớm đã chết oan uổng rồi.
Mà lúc này, Chung Lỵ Hồng đang đưa con trai Tiểu Đông đến bệnh viện huyện tái khám.
Ngày đó ta đưa con trai lên huyện, liền lập tức đến bệnh viện lấy thuốc cho con trai, con trai ta uống xong thuốc của bệnh viện huyện, tối hôm đó bệnh thuyên giảm, không ho cũng không sốt nữa.
Cô ta liền cảm thấy mình đưa con trai về sống với mình là lựa chọn sáng suốt vô cùng, còn cố ý gọi điện thoại về quở trách mẹ chồng mình: "Bà xem đấy, các ông các bà ngu dốt đến cỡ nào, trẻ con bị bệnh không đưa đến bệnh viện chính quy thăm khám lại đi tin vào ba đồ mê tín dị đoan cho nó uống toàn thứ tầm bậy tầm bạ. May mà uống vào không có việc gì đấy! Nhìn thấy chưa, vẫn là bệnh viện lớn chính quy đáng tin cậy, thuốc này mới uống một lần là thấy hiệu quả rồi! Sau này bớt cãi lời tôi giùm cái, bà căn bản có hiểu cái gì gọi là nuôi dạy con khoa học đâu!”
Cô ta khiến bà Tưởng không nên lời, cũng bắt đầu cảm thấy mình đi tìm Lục Linh Bảo là lựa chọn sai lầm. Nhưng cũng may là Lục Linh Bảo đã trả lại năm mươi đồng kia cho bà, cũng không thiệt thòi gì.
Uống xong ba ngày thuốc, Chung Lỵ Hồng nghĩ dù sao con mình cũng bị sốt lâu như , cảm thấy không yên tâm lắm, quyết định đưa con trai đến bệnh viện huyện kiểm tra lại một lần nữa.
Bác sĩ khám xong đứa bé không để lại di chứng gì, lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, ôm thằng bé ra khỏi bệnh viện.
"Mẹ ơi! Muốn ăn táo!" Tiểu Đông chỉ vào quầy hoa quả ven đường.
"Được, mẹ mua cho con." Chung Lỵ Hồng buông thằng bé xuống, bắt đầu chọn trái cây, lại không ngờ chỉ trong vài phút như đột nhiên có một chiếc xe máy chạy từ bên kia đường sang, người đàn ông ngồi sau vươn tay một cái đã bắt Tiểu Đông đang đứng ở ven đường lên trên xe.
Nghe thấy tiếng thét chói tai của đứa trẻ, ta theo, chỉ thấy chiếc xe máy chở Tiểu Đông đã chạy xa cả chục mét, chớp mắt một cái đã mất hút phía sau một khúc cua.
Chương 48
Chung Lỵ Hồng sững sờ trong vài giây, sau đó mới bắt đầu hét lớn:
"Con tôi! Con của tôi! Họ bắt con tôi đi rồi!"
Lúc này những người qua đường ở cổng bệnh viện mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, có người thì kinh ngạc cảm thán thế mà lại có kẻ buôn người táo tợn như , cũng có người bày tỏ sự thương cảm với Chung Lỵ Hồng đã bị bắt mất đứa con, có người đầu óc khá tỉnh táo đến nhắc nhở Chung Lỵ Hồng, người đang mất bình tĩnh:
"Cô còn đứng ngốc đó gì, mau gọi cảnh sát đi!"
Lúc này, Chung Lỵ Hồng mới sực tỉnh rồi nhanh chóng gọi 110. Trong lúc lòng dạ rối bời, ta phải mất đến vài phút mới có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Hơn mười phút sau, cảnh sát đến hiện trường nắm rõ hình, sau đó quay lại sở cảnh sát đăng ký, sau đó nữa mới bắt đầu giám sát lại quá trình, xoay qua chuyển lại ba bốn mươi phút đã trôi qua.
Mà hai tên buôn người dám bắt cóc trẻ em tại nơi đông người như thế này rõ ràng đã là tội phạm quen thuộc, hình của cái huyện nhỏ này bọn chúng đã nắm rõ trong lòng bàn tay từ lâu, không dễ gì mới tra vào máy giám sát, cuối cùng chiếc mô tô kia lại biến mất ngay trong khu vực thuộc điểm mù giám sát.
Cảnh sát đã kịp thời ra quyết định khẩn trương, ra lệnh kiểm tra các phương tiện giao thông tại tất cả các giao lộ ra vào thành phố, sau hai ngày tìm kiếm vẫn không tìm thấy đứa trẻ.
Điều này thực ra là rất bình thường.
Cả cái huyện chỉ rộng chừng này, mười phút là có thể chạy ra khỏi thành phố, bệnh viện quận cách ngã tư gần nhất chỉ bốn năm phút đi xe, chỉ cần bọn buôn người có chút kinh nghiệm, sau khi cướp đứa trẻ sẽ lập tức đổi xe rời khỏi thành phố, chứ đâu ngu ngốc mà đợi cảnh sát truy tìm.
Việc tìm kiếm không có kết quả, bên cảnh sát cũng không thể tiêu tốn quá nhiều lực lượng cảnh sát cho vụ án này, chỉ có thể cầu vợ chồng Chung Lỵ Hồng quay về chờ tin tức.
Trong huống một đứa trẻ bị bắt cóc như thế này, 48 giờ đầu chính là thời gian vàng để tìm kiếm và cứu nạn, nếu không tìm thấy đứa trẻ trong thời điểm đó thì xác suất tìm thấy chúng ở khoảng thời gian sau này là rất mong manh. Chồng của Chung Lỵ Hồng là Tưởng Minh đã tìm kiếm trên Internet rất lâu, sau khi nhận kết luận này, sự lo lắng của ta như bị đóng băng lại .
Nhìn vợ mình vẻ mặt ủ rũ trước mặt, ta liền trở nên tức giận:
"Cô lớn đầu như rồi mà trông một đứa trẻ cũng không xong! Đã một mình mang đứa nhỏ ra ngoài thế mà lại còn bỏ nó một mình ở ven đường, não chỉ toàn chứa mấy thứ cặn bã thôi hả?"
"Chỉ một lúc thôi mà, sao em biết sẽ xảy ra chuyện như thế này chứ..." Chung Lỵ Hồng lúng túng tự bào chữa cho mình. Cô ta đã phạm phải một sai lầm lớn, đặc biệt là bản thân ta đã đuối lý nên cũng không có can đảm để cãi nhau với chồng như mọi khi.
Đã hai ngày trôi qua, trong lòng ta cứ luôn nghĩ về lời cảnh cáo tựa như nguyền rủa của Lục Linh Bảo vài ngày trước.
Cô đã với Chung Lỵ Hồng đừng mang đứa trẻ lên huyện, nếu không, trong vòng ba ngày sau hai mẹ con sẽ phải chịu cảnh ly tán.
Vào thời điểm đó, Chung Lỵ Hồng không bao giờ nghĩ rằng những lời này sẽ trở thành sự thật. Có thể đó chỉ là một sự trùng hợp, ta thầm đoán trong lòng, lại không dám với chồng.
Chương 49
Rõ ràng những người khác đều những lời như với ta, Chung Lỵ Hồng đã vô mất đi đứa con, nếu chồng ta biết , có thể sẽ tức giận đến mức đòi ly hôn với ta.
Thế , chuyện ở đời vẫn luôn nằm ngoài ý muốn, tối đến mẹ chồng gọi điện muốn trò chuyện với cháu ngoại, người chồng liền lỡ miệng ra hết chuyện con bị bọn buôn người bắt cóc.
Bà Tưởng cảm thấy như sét đánh ngang tai, gần như ngất xỉu tại chỗ. Sau khi khóc một trận lớn, đột nhiên nhớ lại lời tiên tri của Linh Bảo liền nghẹn ngào :
"Sao vợ con lại bất cẩn như chứ? Linh Bảo nhà người ta đã với vợ con không mang đứa nhỏ lên huyện rồi, nếu không hai mẹ con sẽ ly tán! Vậy mà nó lại không tin! Nhất định phải mang đứa nhỏ đi!"
“Cái gì?!” Tưởng Minh ngạc nhiên, lại còn có chuyện như thế nữa à.
"Con bé rằng trong vòng ba ngày sau hai mẹ con sẽ bị ly tán. Đây... đây tính ra không phải là ngày thứ ba sao!" Bà Tưởng lẩm bẩm, giờ phút này bà ấy mới nhận ra rằng những lời Linh Bảo đã thế mà lại rất hiệu nghiệm. “Biết trước chuyện sẽ thế này, tôi đây có chết cũng không để cho Lỵ Hồng mang Tiểu Đông đi!"
Sau khi Tưởng Minh nghe xong những lời này, ta trầm tư một lúc rồi đưa ra quyết định: "Mẹ, mẹ đi nhờ Lục Linh Bảo đó giúp chúng con tra ra tung tích của Tiểu Đông đi, muốn bao nhiêu tiền cũng !"
Sau khi cúp điện thoại, cơn tức giận trên khuôn mặt Tưởng Minh không thể kìm nén nữa, ta tát một phát vào mặt Chung Lỵ Hồng:
"Người phụ nữ ngu xuẩn! Hai ngày! Thông tin quan trọng đến như mà lại còn giấu tôi đến hai ngày không ! Cô là cố không muốn tìm đứa nhỏ về nữa có phải không?"
Trong lòng Chung Lỵ Hồng cảm thấy rất có lỗi, ta chịu bị đánh chứ không dám hét với chồng như mọi khi, chỉ đành thấp giọng giải thích:
"Lúc đó em cứ tưởng cảnh sát có thể tìm ... Cô ta chỉ là một người mang tư tưởng mê tín của phong kiến thì sao có thể đáng tin hơn cảnh sát chứ..."
Nhưng bây giờ sự thật đã chứng minh rằng cảnh sát hoàn toàn không thể trông cậy gì nữa rồi, họ chỉ có thể đặt hy vọng vào Lục Linh Bảo. Lúc đó Lục Lăng Bảo đã dự đoán rất chính xác về sự biến mất của đứa trẻ, điều này cho thấy thật sự rất có năng lực, không chừng Chung Lỵ Hồng thực sự có thể tìm chút manh mối từ Lục Linh Bảo.
"Hồ đồ! Càng nhiều kênh thông tin thì hy vọng càng nhiều chứ! Cô có biết đứa trẻ bị mất tung tích càng lâu thì hy vọng tìm lại càng ít đi không... 48 giờ đầu chính là khoảng thời gian vàng để tìm kiếm cứu nạn đã qua mất rồi..." Đôi mắt Tưởng Minh đỏ hoe, nghẹn ngào trong đau đớn.
Giá như lúc đó đi tìm Lục Linh Bảo ngay thì tốt biết mấy, biết đâu hôm qua hoặc hôm nay ta đã tìm thấy con trai mình trong huyện rồi. Bây giờ đã hai ngày trôi qua, đứa trẻ sớm đã bị bọn buôn người mang đến nơi nào rồi. Trời đất rộng lớn như , ta biết đi nơi đâu tìm con...
Chung Lỵ Hồng chột dạ cũng không dám nữa, ta không dám gì, thái độ tồi tệ của ta đã mạo phạm đến Lục Linh Bảo.
Bà Tưởng nhận cuộc gọi của con trai xong, bất chấp trời vẫn còn khuya, bà ấy cầm lấy đèn pin chân cao chân thấp chạy đến ngôi nhà trệt của Ngô Xảo Trân, gõ cửa ầm ầm, vừa thấy Ngô Xảo Trân đã khóc lên khóc xuống: "Chị Ngô, Linh Bảo đâu! Chị mau gọi Linh Bảo giúp tôi với, Tiểu Đông nhà tôi mất tích rồi!
Chương 50
Bị bọn buôn người bắt đi rồi!"
Ngô Xảo Trân rất đồng cảm sau khi nghe những gì đã xảy ra, mặc dù lúc đó Chung Lỵ Hồng vì sự cố này mà đã nhảy đến đánh người, dù sao thì đứa trẻ kia cũng vô tội, bà ấy vẫn có lòng muốn giúp đỡ.
Nhưng vấn đề là...
"Hôm nay Linh Bảo không có ở nhà, hôm qua học của con bé gọi điện thoại đến rủ nó ra ngoài chơi rồi."
Bà Tưởng sửng sốt đôi chút, sau đó lo lắng : "Vậy bà có thể gọi điện thoại cho Linh Bảo không, nếu như có thể giúp tôi tìm thấy cháu trai, bỏ ra bao nhiêu tiền bạc chúng tôi cũng đều nguyện ý!"
Nhìn thấy thái độ này của bà Tưởng, sự không vui lúc trước trong lòng của Ngô Xảo Trân cũng tan biến, bà vẫn không muốn cháu mình phải chịu oan uất: “Tiền bạc chỉ là việc phụ, đến lúc đó chỉ cần con dâu bà chịu đứng ra một câu xin lỗi với Linh Bảo nhà tôi trước mặt toàn thể dân làng, đính chính lại thanh danh cho cháu tôi là ."
Lúc đó Chung Lỵ Hồng chặn cửa mắng người như , không chừng người trong làng đều thực sự nghĩ rằng Linh Bảo nhà bà đã ra trò giả danh lừa bịp nào đó rồi.
Bà nội Tưởng liên tục gật đầu, đồng ý rằng đến lúc đó bà ấy nhất định sẽ cầu con dâu công khai xin lỗi Linh Bảo.
Nhưng khi Ngô Xảo Trân lấy điện thoại dành cho người lớn tuổi và nhấn từng số một gọi cho Linh Bảo thì bên tai chỉ vang lên một âm thanh thông báo lạnh lùng từ loa điện thoại:
"Xin lỗi, bao quý khách vừa gọi đã tắt máy..."
"Chắc là điện thoại con bé hết pin rồi." Ngô Xảo Trân .
Bà Tưởng cứ thế đợi ở nhà Ngô Xảo Trân, đợi đến hơn 11 giờ tối, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, điện thoại di của Linh Bảo vẫn trong trạng thái tắt máy.
"Hay là để ngày mai đi, sáng ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho Linh Bảo, nếu con bé bắt máy, tôi sẽ cho con bé biết."
Bà Tưởng thực sự không còn lựa chọn nào khác, bà ấy bèn hỏi Ngô Xảo Trân số điện thoại của Linh Bảo rồi tự mình về nhà.
Con trai bà ấy là Tưởng Minh cũng luôn gọi điện về hỏi thăm hình của bà ấy ở bên này, nghe tin này, ta cũng lo lắng không thôi.
"Mẹ đang nghĩ, có khi nào Linh Bảo đã sớm đoán ra sẽ có ngày ngày, mới cố ý trốn ra ngoài, không trả lời điện thoại của chúng ta hay không." Bà Tưởng suy đoán.
"Mẹ, mẹ như là có ý gì?"
Bà Tưởng kể lại chuyện ngày hôm đó Lỵ Hồng chặn cửa nhà người ta mắng mỏ như thế nào, thậm chí chuyện ta đánh người bà ấy cũng kể ra. Sau khi Tưởng Minh nghe xong cũng cảm thấy rất có khả năng là như , ta nghiêm mặt vợ chẳng nên tích sự gì của mình:
"Cô nghe cho rõ đây, sáng mai chúng ta phải về thôn, đứng trước toàn thể già trẻ lớn bé trong thôn xin lỗi Lục Linh Bảo, lấy lại thanh danh cho ấy!"
Chung Lỵ Hồng nghe thấy những lời này liền nhảy dựng lên: "Xin lỗi riêng với ta không phải phải là rồi sao? Sao còn phải xin lỗi trước mặt nhiều người như chứ! Cô ta cốt là chỉ muốn em khó xử mà thôi!"
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, ta liền hận không thể đào hố chui xuống, lúc đó thái độ ta kiêu ngạo đến cỡ nào thì ngày mai sẽ phải mất mặt cỡ đó.
…..
✅ Chương 51 -.....
Bạn thấy sao?