Đại Nha Hoàn Khương [...] – Chương 7

#7
Khi ta thuật lại những lời này với đại tiểu thư, nàng cái gì cũng không , chỉ gọi người đem thuốc tới, tự mình xử lý vết thương ở cánh tay cho ta.
Thật ra cũng không cần, vết thương rất nông, cũng không có đau đớn mấy.
Hơn nữa đại tiểu thư cũng không biết cách xử lý vết thương, nàng dùng khăn tay chạm vào vết thương của ta vài lần, rồi lau đi những vết vảy mỏng vừa hình thành…
Nhưng khi thấy khóe mắt đại tiểu thư sắp rơi lệ, ta cứ để cho nàng ấy tùy ý .
Haiz, dù sao ta da dày thịt béo, ngủ một giấc là đã khỏe lại rồi.
Ngày hôm sau, ta bị lão gia gọi đến thư phòng. Hắn ta hồi lâu, ánh mắt ấy rất giống với ánh mắt lúc hắn chọn ta nhập phủ.
Cuối cùng hắn : “Niệm ngươi hết sức chân thành, về việc xông vào phủ tướng quân náo loạn, ta sẽ không truy cứu. Lần sau không tái phạm nữa.”
Ta không rõ đây là ý tứ gì, chỉ khi phu nhân gọi ta đến, kể chi tiết toàn bộ sự việc, ta mới biết bản thân mình vừa ra đại hoa.
Ở Khương gia, nơi mà đại tiểu thư đang sống, thoạt trông có vẻ tráng lệ, thực chất cũng chỉ là lớp hào nhoáng bên ngoài mà thôi.
Khương gia không quyền, không thế, ít người, có tiền, ở trong mắt Hoàng đế là người thích hợp nhất để kết thân với Lý tướng quân.
Nhưng Hoàng đế lại không nghĩ tới, tiền của Khương gia thật ra còn nhiều hơn so với những gì hắn biết.
Hắn không thể để một tướng soái thống lĩnh hai mươi vạn đại quân lại có một thê tử quá giàu có, bằng không, hai mươi vạn đại quân kia có thể sẽ rơi vào họ Lý.
Cho nên hắn mới chỉ hôn Nhu Y công chúa với Lý tướng quân. Làm phò mã, sẽ không thể tay cầm binh quyền nữa.
Lý tướng quân phải lòng đại tiểu thư, không muốn đồng ý, hắn là thần tử, đồng ý hay không cũng không phải là thứ mà hắn quyết định.
Cho nên những gì mà ta vừa thấy chính là mông của Lý tướng quân bị đánh đến nở hoa.
Mà Khương gia, không quyền không thế, ngay cả nghĩ tới việc cự tuyệt cũng không thể.
Nhưng bởi vì ta ban đêm xông vào phủ tướng quân, Khương gia bị gán cho tội danh “Ý đồ kháng chỉ”. Vì để thoát khỏi tội danh này, lão gia đã dâng toàn bộ sản nghiệp ở kinh thành.
Phu nhân : “Tiểu Trúc, việc này cũng không thể trách ngươi. Đây chính là một tín hiệu, là Hoàng đế ra tín hiệu muốn cắt đi miếng thịt của Khương gia. Cho dù không có chuyện của ngươi, Hoàng đế cũng sẽ tìm lý do đoạt đi tiền tài của Khương gia.
Hoàng đế là đang đề phòng Khương gia sẽ cùng phủ tướng quân hợp lực, cho nên hắn phải chặt đứt đi đôi cánh của Khương gia,
Nhưng bởi vì ta nhất thời , mới để cho hắn nắm cơ hội.
Ta quỳ gối xuống, ngẩng đầu phu nhân : “Nhưng Tiểu Trúc vẫn sai, Tiểu Trúc xin nhận .”
Phu nhân lặng lẽ ta, trong mắt tràn ngập sự không đành lòng và áy náy. Nàng xoa xoa đầu ta: “Đứa trẻ ngoan, ta ngươi từ hôm trở đi, phải buông bỏ quá khứ, che chở Uyển Anh thật tốt.”
Những lời này ta đều hiểu, phu nhân muốn ta đừng nghĩ đến việc bỏ chạy.
Nàng muốn ta từ bỏ tự do.
Ta nghĩ tới đại tiểu thư, nhớ lại khoảng thời gian ở chung với nàng. Ta tự hỏi chính mình, liệu rằng ta có muốn ở lại đây không?
Ta muốn.
Người ở sơn trang bọn ta, đều tự do. Nhưng trong lòng bọn ta, ở bên cạnh những người mà bọn ta quan tâm, chính là tự do.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...