#5
Tình cảm giữa đại tiểu thư và Lý tướng quân ngày càng tốt lên, mối quan hệ giữa ta và Lý tướng quân lại ngày càng xấu đi.
Không biết bọn họ có cảm giác giống ta hay không, mặc dù nam nhân này quả thật rất vĩ đại, ta lại cảm thấy hắn không xứng với đại tiểu thư.
Hơn nữa ghét nhất là, người này đánh không lại ta, nên lại chạy đi tìm giúp đỡ!
Người giúp đỡ này nhỏ hơn ta bốn tuổi, trông như một cây giá đỗ, vừa gầy lại vừa thấp, bộ dạng lại không đẹp chút nào.
“Hắn tên là A Ngư, là ám vệ tiềm lực nhất của ta.” Lý tướng quân .
Vẻ mặt ta hoảng sợ, cây giá đỗ này, thế mà là ám vệ? Ta chỉ cần một chiếc đũa thôi cũng có thể đ â m c h ế t hắn!
Vì thế ấn tượng của ta đối với Lý tướng quân càng kém hơn, hắn thế mà lại mướn trẻ em lao .
Gì chứ, ta cũng là trẻ em lao sao?
Không, ta không phải, chỉ là tuổi ta nhỏ thôi, nắm tay ta không hề nhỏ.
Đại tiểu thư mướn ta, cái đó gọi là tuệ nhãn thức hùng.
Tóm lại, nửa năm tiếp theo, ta cũng không còn là bóng đèn duy nhất của đại tiểu thư và Lý tướng quân nữa. Bởi vì bóng đèn đã biến thành hai cái.
Đại tiểu thư và Lý tướng quân đi du thuyền, A Ngư phụ trách đun nước pha trà, ta phụ trách ăn cá.
Đại tiểu thư và Lý tướng quân đi xem hoa đăng, A Ngư phụ trách trả tiền, ta phụ trách ăn mứt hoa quả.
Đại tiểu thư và Lý tướng quân lên núi, A Ngư phụ trách xách bọc đồ, ta phụ trách ăn bánh nếp ngải cứu.
Lý tướng quân ta thân là một đại nha hoàn, suốt ngày chỉ biết ăn.
Đại tiểu thư có thể ăn chính là phúc khí của ta, không cần ta việc gì là phúc khí của nàng.
A Ngư vì sao hắn mỗi ngày đều luyện võ, ta mỗi ngày đều ăn cơm, hắn vẫn đánh không lại ta.
Ta cực kỳ đắc ý, ta là bởi vì tướng mạo ta phi phàm, có thiên phú dị bẩm!
Thời gian cứ thế trôi qua mà ta lại hoàn toàn không nhận ra, ta cũng không biết thời gian có thể trôi qua nhanh như .
Trước kia ở sơn trang, ta mỗi ngày đều luyện kiếm, luyện thương, luyện bộ pháp, nhàm chán không chịu .
Nhưng hiện tại, ta mỗi ngày đều có rất nhiều việc cần phải , nghe đại tiểu thư luyện đàn, cùng ăn cơm với đại tiểu thư, đại tiểu thư trang điểm cho, rồi cùng đại tiểu thư đi dạo phố.
Phụt, còn có dán mắt vào những buổi hẹn hò của đại tiểu thư nữa.
Bỏ qua mấy tiểu tiết này đi, thật sự là một trải nghiệm rất thú vị.
Ta dần dần quên đi dự định trốn chạy lúc đầu, chìm đắm vào cuộc sống bình thường mỗi ngày.
Nhưng mà ta cũng đã quên đi mất lời cha đã từng dặn, kinh thành, chưa bao giờ là một nơi an ổn.
Bạn thấy sao?