Đại Lão Huyền Học [...] – Chương 651

Chương 651: Câu này của đại sư là có ý gì
"Cô vợ mà ông chủ Lương tìm cũng không đơn giản đâu!"
Trong lòng Lương Quân chợt căng thẳng.
Từ sau khi nghe câu "tướng để tang con" kia mà Vệ Miên đã là trong lòng ta vẫn luôn bất an, đợi sau khi biết Nhị Bảo không phải con đẻ của mình, lúc lại người vợ mà mình vẫn luôn cho là rất hiền thục kia, ánh mắt của ta đã hoàn toàn thay đổi.
Gần đây, ta thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ có phải bà vợ đã gì đó với Hạo Nhiên rồi không, cho nên mới dẫn đến việc thằng nhỏ tự sát.
Bởi , cho dù biết Nhị Bảo không phải là con trai ruột của mình ta vẫn im lặng không ngay, cuộc sống vẫn trôi qua giống như mọi ngày.
Nhưng bây giờ đại sư lại như thế khiến cho trái tim của ta lập tức nhảy vọt lên tận cổ họng.
Lương Quân cẩn thận hỏi Vệ Miên: "Câu này của đại sư là có ý gì ?"
"Nhiều lắm, lần lượt đi !" Vệ Miên chỉ vào một góc rõ ràng lõm hẳn vào ở tầng hai: "Chúng ta về loại căn hộ của gia đình trước đi!"
Tay của chỉ về phía bên này, Trịnh Hạo lập tức hiểu ra ngay vừa rồi ta cũng đã đi hết tầng trên xuống tầng dưới một vòng giống như sư thúc, tuy rằng cũng ra có vài chỗ phạm phong thủy rõ ràng quả thật chỗ này đã bị ta bỏ qua mất.
Chủ yếu là cách trang trí của người nhà này đã che giấu cái chỗ lõm hẳn vào này một cách rất vi diệu, trên bức tường đối diện còn treo một chiếc gương hết nửa mặt tường khiến cho không gian có một loại cảm giác trải dài, rất khó khiến người ý đến chỗ khuyết thiếu ở đây.
Xem ra, kiến thức mà ta phải học vẫn còn nhiều lắm! Quả nhiên đi theo sư thúc ra ngoài có thể tăng thêm hiểu biết.
"Chỗ này ngoài mặt trông có vẻ là vấn đề của bản thân căn hộ, bởi vì bề ngoài của căn hộ này không phải là thứ mà có thể kiểm soát .
Căn hộ mà đang ở hiện giờ vốn là hai hộ lầu trên và lầu dưới, có thể tìm người để hỏi thăm một chút xem căn hộ ở tầng trên đã từng xảy ra chuyện gì, ví dụ như có phải con trai cả của nhà đó đã qua đời rồi không?"
Lương Quân hít ngược một ngụm khí lạnh: "Tại... tại sao lại như ?"
Hà Đại Long cũng về phía Vệ Miên với vẻ mặt kinh hoàng.
Vệ Miên đi đến chỗ thiếu mất một góc kia rồi dùng tay miêu tả đơn giản: "Nếu bức tường này nối liền như , giờ vào phòng khách xem có phải đã vuông vức hơn rất nhiều không?"
Lương Quân hơi hoang mang, trước đây thời gian ta lên tầng hai không nhiều, gần như toàn bộ tầng hai đều là cho con trai, cho nên ta chưa bao giờ từng ý đến cái khóc khuyết thiếu kia cả.
Nhưng bây giờ nghe Vệ Miên miêu tả như thế, ta lập tức cảm thấy không đúng.
"Nếu như góc khuyết thiếu của một căn phòng vượt qua một phần tư diện tích của căn phòng đó thì sẽ tác không tốt cho người trong nhà."
Mà căn nhà này của Lương Quân lại phải tách ra tính dựa theo tầng trên và tầng dưới, diện tích bên dưới lớn hơn, mà lầu trên thì lại nhỏ hơn không ít.
Đây cũng chính là lý do tại sao Lương Hạo Nhiên sống một mình ở tầng trên mà tất cả mọi người đều đồng ý.
Thật ra, trên tầng hai vẫn còn một căn phòng nữa, Vệ Miên thấy nó cũng trang trí thành phòng ngủ, chỉ là bên trong trống rỗng, không có người ở.
Cô chỉ vào căn phòng đó và hỏi Lương Quân: "Đây là phòng của ai?"
Lương Quân không hiểu gì cả: "Là phòng chuẩn bị cho Nhị Bảo."
"Vậy tại sao bên trong không có người ở?"
Trong lòng Lương Quân sợ hãi: "Trước đây Nhị Bảo còn nhỏ tuổi, buổi tối đều là Phương Phương trông, bây giờ lớn hơn một chút vẫn không dám ngủ một mình cho nên Phương Phương lại chuẩn bị một căn phòng ở dưới tầng để thằng nhỏ tạm thời ở đó, cũng tiện cho người giúp việc buổi tối dậy trông."
Khóe miệng của Vệ Miên nhếch lên một độ cung đầy châm biếm, nghe cái lý do này xem, sao lại đường hoàng chính đáng như thế chứ, khiến cho một người ngoài như cũng cảm thấy không chê vào đâu .
Tạm thời gạt chuyện này qua một bên trước đã, Vệ Miên tiếp tục về góc khuyết thiếu kia.
Cái góc khuyết thiếu này vừa vặn chiếm hết một phần tư diện tích của toàn bộ tầng hai.
Thật ra chắc hẳn không đủ một phần tư đâu sau khi lầu trên và lầu dưới đánh thông cần phải xây một cái cầu thang liên thông, mà cầu thang kia lại chiếm mất một phần diện tích.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...