Chương 649: Lạp sườn
Đây cũng là lý do tại sao không dùng biện pháp này ngay đầu tiên mà chọn dùng một cách tuy chậm hơn đả kích cũng nhỏ hơn.
Thấy sắc mặt của Phùng Tĩnh vẫn không tốt cho lắm, Vệ Miên cầm một cốc nước ấm đưa cho ấy.
Phùng Tĩnh vừa uống một một hớp thì đột nhiên cảm thấy bụng lại đau nhói, hơn nữa, cảm giác cơn đau này càng ngày càng dữ dội, khiến ấy cảm thấy có thứ gì đó đang ngoáy trong ruột của mình.
Cô ấy lại lao tiếp vào phòng vệ sinh.
Vệ Miên theo sát đằng sau không tiến vào cửa mà là đóng hờ cánh cửa lại, thò một cánh tay vào trong bật quạt thông gió trong nhà vệ sinh lên, sau đó đóng chặt cửa lại.
Phùng Tĩnh: "..."
Cậu có cần phải tránh một cách lộ liễu như thế không?
Sau một phen đào thảo cực sung sướng, Phùng Tĩnh cũng không dám cúi đầu mà trực tiếp đóng nắp bồn cầu, ấn nút xả ngay lập tức.
Có điều, Vệ Miên đi vệ sinh hai lần đúng là đi hai lần thật, rõ ràng là đau bụng đi ngoài đợi sau khi ấy về giường đã có thể cảm giác rõ ràng cơ thể hồi phục lại không ít sức lực, ít nhất là khi đi đường đã không còn run chân nữa.
Đợi đến sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Phùng Tĩnh lại càng trở về nhà mấy hôm trước, không hề thấy khó chịu trong người một chút nào cả.
Ba người tính toán thời gian và khoảng cách, sau khi trả phòng trực tiếp đến thẳng nhà ga luôn.
Chỉ có điều, hôm nay ba người sẽ phải tách ra, Vệ Miên phải về thành phố Thanh Bình, còn hai chị em Phùng Tĩnh sẽ về nhà.
Nghĩ đến những nơi nên chơi đều đã chơi hết cả rồi, hơn nữa thu hoạch trong chuyến đi này cũng không nhỏ nên Vệ Miên quyết định lên đường trở về.
Nhận tin tức Vệ Miên sắp về Thanh Bình, Trịnh Hạo ngay lập tức đến nhà ga đón người.
"Sư thúc, ra ngoài chơi sao không với tôi luôn ?"
Trong nháy mắt trông thấy Vệ Miên, trên gương mặt của ta không nhịn mà lộ ra vài phần oán trách, mấy hôm trước chọc ông bô ở nhà tức giận, ông ta cầm cái gậy đòi đánh ta, Trịnh Hạo cũng không biết phải đi đâu trốn.
Trước đây khi ông nội còn thì ta còn có thể chạy qua đó trốn, cha cũng không dám đánh ta ngay trước mặt ông.
Nhưng bây giờ ông nội đã qua đời rồi, đến ngay cả một người có thể chắn giúp mình cũng không có luôn, vì thế tối hôm đó, Trịnh Hạo thật lòng thật dạ khóc trước bài vị của ông nội đến nửa đêm.
Anh ta vốn muốn đến chỗ sư thúc trốn mấy ngày không ngờ vội vàng chạy đến căn nhà lầu thì chỗ đó lại vườn không nhà trống, sau đó biết từ chỗ người giấy là sư thúc đã ra ngoài chơi rồi.
Vệ Miên liếc mắt ta với vẻ khó hiểu, nghĩ mình quả thật cũng nên mang ít quà về cho tiểu bối úc ra ngoài chơi, hoàn toàn quên mất vụ này.
Cô móc lạp sườn đặc sản của một chỗ nào đó từ trong túi ra, đưa cho đối phương với vả luyến tiếc, còn giả bộ hào phóng : "Cho đó."
Trịnh Hạo vừa nghe sư thúc mang quà về cho mình, trên mặt lập tức hiện ra nụ rạng rỡ, ta nhe răng, tỏ vẻ ngại ngùng: "Ôi chao, thế này không phải khiến sư thúc tốn kém quá rồi sao, để tôi xem mang gì..."
Còn chưa hết câu, ta đã thấy một túi lạp sườn kia.
Trịnh Hạo: "... Sư thúc, từ khi nào mà trở nên dân dã quá ?"
Vệ Miên lườm ta, lập tức rút tay về, nhét túi lạp sườn vào trong túi: "Đừng có vớ vẩn nữa, mau lái xe đi."
Trịnh Hạo muốn vẫn nên cho ta đi rõ ràng Vệ Miên không muốn cho, ta giống như một quả bóng xì hơi, phồng má, khởi chiếc xe với vẻ không hề nguyện rồi lái ra khỏi bãi đỗ xe.
"... Định đi đâu đây?"
Vệ Miên nghĩ ngợi một lúc rồi lôi điện thoại di ra gọi cho Hà Đại Long một cuộc: "Tổng giám đốc Hà, tôi đã về rồi, các đang ở đâu?"
Lúc này, Hà Đại Long vừa vặn đang ở cùng Lương Quân, nghe Vệ Miên đã về, ta lập tức kích đứng bật dậy.
"Chúng tôi đang ở Bích Thủy Viên Lâm, đại sư đến đâu rồi, để tôi qua đó đón cho."
"Không cần, cứ cho tôi biết nhà của Lương Quân ở đâu, tôi sẽ qua thẳng đó."
Vệ Miên suy đoán hình hiện giờ của Lương Hạo Nhiên chắc hẳn là do phong thủy tạo thành, cho nên còn không bằng tới thẳng nhà ta xem sao cho rồi.
Lương Quân vừa nghe thế đã vội vàng đọc địa chỉ ngay, Vệ Miên quay đầu với Trịnh Hạo, đôi bên cùng chạy tới tiểu khu mà gia đình Lương Quân ở.
Bạn thấy sao?