Chương 648: Nước bùa
Ba người ăn cơm xong lại ngồi trong phòng chuyện một lúc, sau đó Phùng Việt về phòng đi ngủ.
Phùng Tĩnh định đứng dậy đi tắm hai chân lại mềm nhũn, ấy không khỏi mếu máo: "Miên Miên, cậu có cách nào có thể giúp tớ khỏe lại nhanh một chút không?"
Vệ Miên nghĩ ngợi một lúc: "Cũng có đấy, chỉ là không biết cậu có thể chấp nhận không thôi."
"Cách gì?"
"Uống nước bùa."
Phùng Tĩnh vừa nghe uống nước bùa là sự nhiệt lập tức giảm đi phân nửa.
"Sau khi uống xong tớ có bị trúng độc không ?"
"Không đâu."
"Thế có đau bụng không?"
"... Có." Vệ Miên xong vẫn không nhịn mà bổ sung: "Chẳng qua cũng chỉ hai lần thôi."
Phùng Tĩnh nghĩ vẫn còn phải dẫn Vệ Miên đi đến những chỗ khác chơi nữa, nếu kéo cái thân xác mệt mỏi vô lực như đi thì cũng quá chậm trễ công việc rồi.
Cuối cùng ấy nghiến răng: "Vậy cậu cho tớ một cốc đi!"
Vệ Miên ấy với vẻ mặt không thay đổi: "Cậu đừng hối hận là ."
Phùng Tĩnh: Có hơi không muốn uống là sao ta.
Vệ Miên móc giấy vàng và chu sa ra, vẽ một lá bùa có hình thù kỳ quái ngay trước mặt Phùng Tĩnh, đợi chu sa bên trên hoàn toàn khô cong sau đó mới đốt trụi lá bùa, bỏ toàn bộ tro của nó vào trong cốc nước.
Phùng Tĩnh cầm cây đũa ngoáy trong cốc nước, sau đó nước vốn trong veo và sáng ngời trong cái cốc đó biến thành màu tro nhạt đục ngầu ngay trước mặt ấy.
Phùng Tĩnh: Sợ hãi.
jpg
Bây giờ hối hận có còn kịp nữa không?
Vệ Miên đưa cốc nước bùa cho ấy: "Uống đi, uống xong cậu sẽ đi vệ sinh hai lần, ngày mai là hoàn toàn khỏi hẳn."
Phùng Tĩnh mang vẻ mặt khổ sở đau đớn, bàn tay run rẩy đón lấy cốc nước bùa kia, ấy có hơi hối hận vì cái miệng mình quá tiện, tự nhiên đi hỏi phương pháp khỏe nhanh gì đó, Miên Miên đã xong cho ấy rồi, giờ mình uống hay là không uống đây?
Cô ấy dí sát mũi vào cốc nước bùa để ngửi thử, thật ra cũng không có mùi gì cả, nếu như phải có thì cũng chỉ là một mùi tro nhạt mà thôi.
Khóe môi Vệ Miên nhếch lên một độ cong sau đó rất nhanh đã biến mất, cứ lặng lẽ Phùng Tĩnh như .
Phùng Tĩnh liếc mắt Vệ Miên, cuối cùng như tráng sĩ chặt cổ tay, ngửa đầu uống hết toàn bộ nước bùa.
Trong nháy mắt nước bùa vào miệng là ấy đã hối hận rồi.
Rốt cuộc đây là cái thứ gì , tại sao ngửi thì không có mùi gì cả vừa vào miệng lại giống như nước rửa chén hồi xưa , quả thật không biết phải hình dung thế nào mới phải.
Hơn nữa, vừa mới vào bụng một tí thôi là dạ dày của ấy đã bắt đầu phát ra tiếng kháng nghị rồi, chỉ muốn nôn hết ra ngoài.
Phùng Tĩnh cưỡng ép mình nuốt xuống, sau đó đặt cái cốc lên bàn, hai tay bịt chặt miệng mình, chỉ sợ mình không nhịn mà nôn ngay ra.
Nhưng loại cảm giác mắc ói này lại nhiều lần tấn công cực hạn của ấy, đến cuối cùng, Phùng Tĩnh thật sự không thể nào nhịn nữa mà chạy nhanh đến phòng vệ sinh, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
"Ọe..."
Phùng Tĩnh nôn xong mới phát hiện ra có khả năng hai mắt mình đã có vấn đề rồi, giờ nó biến thành hai mày đen trắng luôn rồi, bằng không tại sao có thể thấy mấy thứ mà mình nôn ra bồn cầu kia đều biến thành màu xám đen.
Ngay cả đào vừa mới ăn xong cũng biến sắc luôn.
Nhưng đợi khi tầm của ấy chuyển sang nơi khác, cái lá màu xanh trên khăn tắm, cốc đánh răng màu hồng nhạt trên bồn rửa mặt, mấy thứ này đều có màu sắc, không phải nó đã chứng minh mắt của ấy không có vấn đề hay sao?
Vậy thứ có vấn đề ở đây là gì, quả thật khỏi cần cũng biết luôn rồi.
Tầm kinh hãi của Phùng Tĩnh lại một lần nữa chuyển về bãi nôn trong bồn cầu kia, sau đó hét lên chói tai.
"Miên Miên!"
Vệ Miên đi từ bên ngoài vào một cách không nhanh không chậm, đôi mắt không hề liếc về phía bồn cầu dù chỉ một cái mà trực tiếp ấn nút xả, khiến cho mấy thứ mà Phùng Tĩnh đã cắm đầu cắm cổ nôn hết ra kia nhanh chóng biến mất tăm mất dạng.
"Được rồi, hết rồi."
Vệ Miên vỗ lên vai Phùng Tĩnh vẫn đang mất hồn mất vía, trong lòng thấy hơi đồng cảm, lần đầu tiên thấy mấy thứ đó trong lòng cũng bị đả kích không nhẹ, cho nên có thể vô cùng thấu hiểu cảm giác của Phùng Tĩnh thế nào.
Bạn thấy sao?