Chương 637: Anh ta sắp lên chức rồi
Nói xong, ấy dẫn đầu chạy ra ngoài, để lại hai người đằng sau liếc mắt nhau với vẻ bất đắc dĩ.
"Ế, em vẫn chưa bắn pháo mà!"
Ở đây vẫn còn một vị không vui nữa, chính là đứa trẻ nhỏ nhất ở nhà họ Phùng, Thôi Á Nam.
Thôi Á Nam là con của út Phùng, sau khi bà ta ly hôn, đứa con này giữ lại bên mình, cho nên từ nhỏ Thôi Á Nam đã trưởng thành cùng mấy đứa trẻ nhà họ Phùng.
Không phải em ruột còn hơn cả em ruột.
Phùng Tĩnh tìm Vệ Miên bên ngoài bãi đỗ xe, mặc áo ngắn tay thể thao với quần dài năm phân, trên lưng đeo một chiếc balo đơn giản.
Trông rất khác với mình mỗi lần ra ngoài đều tay xách nách mang, làn da của người ta trắng trẻo, dung mạo lại đẹp mắt, khoan khoái nhẹ nhàng biết bao.
Tầm của Phùng Tĩnh chuyển đến mái tóc rõ ràng đã ngắn đi một đoạn của Vệ Miên, không nhịn mà hô lên thành tiếng.
"Tớ biết ngay cậu chắc chắn đã có sự thay đổi nào đó mà tớ không biết, bằng không, sao tớ có thể không nhận ra chứ?
Vệ Miên muốn trợn trắng mắt: "Tớ không thể nào chấp nhận cách chào đón lần này của cậu."
Nói xong, tầm của chuyển về phía Phùng Siêu đang đi ở đằng sau, trông thấy hồng quang ẩn hiện trên gương mặt của ta, bảo: "Chúc mừng cả Siêu sắp thăng chức nhé! Đến khi đó cũng đừng quên mời bọn em một bữa."
Phùng Siêu nghe thấy Vệ Miên như là lập tức toe toét: "Thật sao? Vậy nhờ lời cát lành của em nhé."
Phùng Siêu thật sự rất vui sướng, đội trưởng của bọn họ vốn đang yên đang lành tháng trước cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà nhận một cuộc điện thoại khiến đối phương rất tức giận, bên này còn chưa cúp máy thì người bên kia đã nằm xuống rồi.
Đợi một nhóm người ba chân bốn cẳng khiêng người đến bệnh viện lại có chẩn đoán xuất huyết não.
Hơn nữa, lượng xuất huyết còn không nhỏ.
Bác sĩ còn thường thì huống như thế đều là do tức giận quá mức ra, cho dù cục máu trong não đã tan sạch sẽ có thể quay trở lại trạng thái tốt nhất hay không lại không dễ .
Đơn vị nhanh chóng biết thông tin này, công hội phái người qua đây thăm hỏi, đồng thời cũng tìm hiểu bệnh của đội trưởng, xem người ta còn có hy vọng chạy chữa hay không, nếu như không thì trên tổ chức phải sắp xếp cho người khác tiếp nhận công việc của ông ta.
Phùng Siêu vì đã tham gia khá nhiều các cuộc thi đấu trong mấy năm nay, lại giành nhiều phần thưởng xuất sắc nhất đã trở thành một trong mấy ứng cử viên có tiềm năng nhất.
Nhưng vẫn còn một đối thủ cạnh tranh là cậu em vợ của sở trưởng sở cảnh sát, Phùng Siêu cảm thấy mình chưa chắc đã có thể thắng đối phương, cho nên đối với chuyện này ta chỉ tuân theo suy nghĩ việc hết sức, còn lại nghe theo mệnh trời .
Nhưng không ngờ Vệ Miên lại ta sắp thăng chức!
"Miên Miên, đây là em trai tớ Phùng Việt, đây là em tớ, Á Nam."
Trong lúc mấy người chuyện thì Phùng Việt và Thôi Á Nam cũng đã đến.
Phùng Tĩnh khoác cánh tay của Vệ Miên và giới thiệu lần lượt từng người: "Đây chính là người mà chị đã với các em đó, là thân mà chị gặp ở đại học, tiểu tiên nữ Miên Miên!"
Phùng Việt và Phùng Tĩnh bằng tuổi lại nhỏ hơn ấy vài tháng, thế là biến thành em trai luôn, thế ta chẳng bao giờ gọi chị mà toàn gọi thẳng tên.
"Sớm đã nghe Phùng Tĩnh tới nhiều rồi, cứ về nhà là khen chỉ trên trời có chứ dưới đất không có, tớ chỉ nghĩ còn có người có thể hoàn hảo đến mức đó sao, hôm nay gặp rồi, quả nhiên bà này không dối!"
Vẻ ngoài của Phùng Việt có vài nét tương đồng với Phùng Siêu, hai người này đều là có đôi mắt hai mí hẹp dài, chỉ là Phùng Siêu thoạt có gương mặt góc cạnh rõ ràng hơn một chút, mà Phùng Việt vẫn còn chút cảm giác thiếu niên như , lúc lên, trên hai gò má còn có cái lúm đồng tiền nhỏ xíu như ẩn như hiện.
Trông lại càng non choẹt hơn.
"Đúng đó đúng đó, em cảm thấy chị Miên Miên thật sự rất xinh! Hơn nữa vừa trắng vừa mềm, vừa đã biết là nhéo êm tay lắm rồi." Thôi Á Nam cũng vui vẻ phụ họa, ta thích nhất là ngắm người đẹp, thấy người đẹp là không nhịn mà muốn sáp qua đó cọ vài cái.
Bạn thấy sao?