Chương 636: Chào đón
Cách từ đằng xa, đã trông thấy một băng rôn màu đỏ vô cùng chói mắt, trên đó viết một hàng chữ "Nhiệt liệt chào mừng Vệ đại sư đã đến Hắc tỉnh chỉ đạo công tác."
Mới đầu, Vệ Miên hoàn toàn không hề liên tưởng đến mình, thẳng cho đến khi thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng bên cạnh người giơ biển kia.
Người giơ băng rôn là hai nam sinh, liếc mắt qua đều cao hơn một mét tám, dáng người cao ráo vô cùng.
Không biết có phải vì hai người bọn họ cảm thấy mất mặt hay không, rõ ràng đang ở trong phòng lại mang một cặp kính râm rất to, trực tiếp che hết nửa gương mặt.
Mà người đang nhảy qua nhảy lại trước băng rôn kia lại không hề che giấu một chút nào hết, để lộ một gương mặt chình ình ra như thế ngay trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Bước chân vốn rất vội vã của Vệ Miên lập tức chậm lại, từ từ móc một chiếc khẩu trang thật to từ trong túi ra, lại lôi thêm một cái mũ lưỡi chai nữa.
Hai món đồ như thế đồng thời đội lên, chỉ cần không phải người vô cùng thân thiết cúi đầu thật kỹ thì chỉ sợ hoàn toàn không thể phân biệt ra là ai.
Vệ Miên như không có việc gì mà đi qua lối ra, sau đó đi ngang qua bên cạnh mấy người bọn họ mà không hề chớp mắt lấy một cái, cũng chẳng buồn bọn họ lấy một lần.
Lúc đi ngang qua bên cạnh mấy người bọn họ, mới phát hiện ngoại trừ hai người này ra thì còn có một trẻ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, trong tay ta đang cầm một thứ gì đó trông như ống giấy.
Trước đây khi Vệ Miên đón sinh nhật ở ký túc xá cũng đã từng thấy qua thứ này rồi, không biết khởi nó thế nào mà có thể phát ra một tiếng "póc", trong nháy mắt đã bắn ra rất nhiều mảnh và sợi màu sáng lấp lánh, là một loại pháo ăn mừng.
Mấy người trước mắt rõ ràng cùng một giuộc, băng rôn cộng với pháo ăn mừng, Vệ Miên dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết lý do là gì.
Cũng may mà trước khi xuất phát đã cắt ngắn tóc đi, bây giờ độ dài chỉ chấm cổ, chênh lệch rất lớn so với trước khi nghỉ hè.
Cộng thêm mũ lưỡi trai và khẩu trang to, cho dù có đi ngang qua bên cạnh mấy người bọn họ thì Phùng Tĩnh cũng không thể nào nhận ra .
Ngược lại là Phùng Siêu, cho dù đã đeo kính râm vẫn liếc mắt về phía mấy lần.
Vệ Miên đi thẳng mà không hề quay đầu lại, rất nhanh đã đi theo dòng người ra bên ngoài nhà ga, sau khi không thấy bóng dáng của mấy người kia nữa, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nếu như thật sự bọn họ chào đón bằng phương thức như , cảm thấy mặt mũi của mình ở Hắc tỉnh đều mất sạch luôn mất.
Hỏi thăm người ta vị trí của bãi đỗ xe, vừa đi về bên đó vừa gọi điện thoại cho Phùng Tĩnh.
Vừa mới nối máy là giọng của Phùng Tĩnh đã truyền tới.
"Miên Miên, cậu ở đâu rồi, mọi người đã gần ra hết rồi mà sao tớ vẫn không thấy cậu đâu?"
Vệ Miên hừ nhẹ một tiếng: "Chỉ với cái băng rôn đó của cậu, cậu cảm thấy tớ có thể dám xuất hiện hay sao? Mau cất ngay đi, tớ đang ở bãi đỗ xe rồi!"
"Hả? Bộ không đủ nhiệt sao? Tớ còn định kéo thêm đội cổ tới nữa đó."
"Chính vì quá nhiệt nên tớ mới không chấp nhận nổi đấy!"
Phùng Tĩnh chớp mắt, sau đó quay đầu về phía hai em vẫn còn đang giơ băng rôn như cũ, ấy với vẻ hơi chột dạ: "Cái đó... ơi, Miên Miên cậu ấy đến bãi đỗ xe rồi..."
Phùng Siêu tai thính có thể thấp thoáng nghe cuộc đối thoại của hai người họ, ta lập tức đảo trắng mắt một cách không có hình tượng gì: "Anh đã bảo là ấy sẽ không thích kiểu này rồi mà! Em có còn coi người ta là nữa không, còn không hiểu nhiều bằng !"
Vốn dĩ ta đã không đồng ý với cách đón người bằng băng rôn này rồi, hơn nữa, còn là một chiếc băng rôn thu hút sự ý của người khác như thế nữa chứ, ta khó mà ngăn lời càm ràm của Phùng Tĩnh, luôn bị ta lôi chuyện ngày xưa Vệ Miên đã cứu ta một mạng ra để , cho nên ta mới không thể không thỏa hiệp.
Đến ngay cả em họ Phùng Việt cũng bị Phùng Tĩnh uy hiếp và cám dỗ.
Phùng Tĩnh không muốn nghe hai người này phí lời thêm một câu nào nữa, ấy cuộn chiếc băng rôn lại: "Không sao, sau này chắc chắn còn dùng đến mà."
Bạn thấy sao?