Chương 632: Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện !
Hơn nữa, nếu thật sự say bí tỉ như thế, chắc hẳn ta không thể gì mới đúng, sao còn có thể ôm một người phụ nữ ngủ cả đêm chứ?
Nhưng Lương Quân không có bằng chứng, bây giờ kết quả giám định trong tay mình, ta chỉ cảm thấy vô cùng châm biếm.
Không quan tâm đến mấy thứ này nữa, đột nhiên ta nhớ đến một câu của Hà Đại Long, đối phương rằng vị đại sư kia tổng cộng nhắc đến hai chuyện với mình, một chính là mình có một đứa con trai rưỡi, bởi vì một đứa trong số chúng không phải con đẻ nên chỉ có thể tính là một nửa con trai của ta.
Mà một chuyện khác chính là ra Lương Quân có tướng để tang con.
Tướng để tang con, con... con trai.
Bây giờ, ta đã giám định quan hệ cha con rồi, Lương Nhị Bảo hoàn toàn không phải con đẻ của ta, liệu có phải không cần phải quy vào một chữ "con trai" này nữa, lẽ nào, câu này sẽ ứng nghiệm lên người đứa con trai cả của ta?
Lương Quân chỉ cảm thấy tay mình hơi run lên, Lương Hạo Nhiên chính là huyết mạch duy nhất trên đời này của ta và cũng chính là đứa con trai duy nhất của ta, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện !
Nghĩ như thế, Lương Hạo Nhiên chạy thật nhanh đến phía đối diện con đường, lao vào trong xe của mình rồi lập tức lái xe về nhà.
"Phương Phương đâu rồi?"
Lúc Lương Quân về nhà mới là hai giờ chiều, tầm giờ này chắc hẳn Lương Nhị Bảo vẫn còn đang ở trường mẫu giáo cho nên trong nhà rõ ràng vô cùng yên tĩnh.
Người giúp việc thấy Lương Quân trở về mà còn hơi ngạc nhiên, vội vàng buông mớ rau xanh đang trong tay xuống rồi chùi tay vào chiếc tạp dề.
"Buổi chiều bà đã ra ngoài rồi, hình như là đi ăn cơm với ."
Lương Quân chỉ gật đầu rồi bước nhanh lên trên tầng, cũng không cần hỏi Lương Hạo Nhiên có ở nhà hay không vì đứa trẻ này chắc chắn sẽ không ra ngoài.
Lương Quân hơi thở gấp, đứng trước cửa phòng của con trai rồi gõ nhẹ lên cửa phòng, sau đó đợi cậu ta tự qua đây mở cửa cho mình.
"Hạo Nhiên, là cha đây."
Đợi một lúc mà trong phòng chẳng có tĩnh gì cả, Lương Quân lại gõ cửa vẫn không có tĩnh.
Lúc này, đột nhiên ta nghĩ đến một câu "tướng để tang con" kia mà chỉ cảm thấy trái tim cũng run rẩy theo.
Anh ta dùng sức đập "rầm rầm rầm" lên cánh cửa, mỗi một tiếng gọi lại càng to hơn.
"Hạo Nhiên! Mở cửa, là cha đây!"
"Hạo Nhiên, mở cửa!"
Nhưng ta liên tiếp gõ một lúc rất lâu mà trong phòng vẫn chẳng có tĩnh nào hết.
Lương Quân không màng đến việc gõ cửa thêm nữa mà sải bước chạy đến phòng khách nhỏ ở tầng hai, đôi tay run lẩy bẩy lục tìm trong tủ một lúc, vất vả lắm mới tìm một chùm chìa khóa, đây là chìa khóa dự phòng của toàn bộ các căn phòng trên tầng hai, cốt là để phòng ngừa vạn nhất.
Lương Quân lại chạy về trước cửa phòng của Lương Hạo Nhiên, bàn tay ta đã run khủng khiếp, thử liên tiếp ba lần vẫn không thể cắm chìa khóa vào ổ thành công.
"Cách" một tiếng, cửa phòng bị vặn ra.
Căn phòng tối tăm đến mức chẳng trông thấy rõ gì Lương Quân vẫn ngửi mùi máu tanh hơi nhạt trong không khí.
Anh ta bật đèn lên, vừa liếc mắt một cái đã trông thấy Lương Hạo Nhiên ngồi trên mặt đất trong góc tường, cánh tay vô lực buông thõng dưới sàn, chỗ cổ tay tập trung một vũng máu nhỏ màu đỏ thẫm.
"Hạo Nhiên!" Hốc mắt ta như muốn nứt ra.
Nỗi sợ hãi trong lòng Lương Quân đã biến thành sự thật, chỉ cảm thấy sức lực cả người đều như bị rút đi sạch, ta lảo đảo chạy qua đó đỡ Lương Hạo Nhiên.
"Hạo Nhiên, con tỉnh lại đi, Hạo Nhiên!"
"Con mau mở mắt ra đi, là cha đây!"
"Con mau tỉnh lại đi, Hạo Nhiên!"
Lương Quân vô cùng hoảng loạn, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, lúc này, trong đầu ta chỉ có đúng một suy nghĩ, tướng để tang con đã ứng nghiệm rồi!
Cho nên, vào giờ khắc này, ta lại không nhớ ra việc phải gọi xe cấp cứu mà là gọi điện cho Hà Đại Long.
"Làm sao đây, sao bây giờ, Hạo Nhiên cắt cổ tay rồi, Đại Long, Hạo Nhiên tự sát rồi hu hu hu..."
Lương Quân vừa nghe giọng của Hà Đại Long truyền tới từ đầu bên kia điện thoại là không thể nào nhịn nữa, ta òa khóc nức nở.
Câu này cũng dọa sợ Hà Đại Long ở đầu dây bên kia vốn đang hơi hoang mang.
Bạn thấy sao?