Chương 622: Không tốt
"Đại sư, mảnh đất ở phía Nam kia chính là mảnh đất ở bên kia sông ấy." Hà Đại Long giơ tay chỉ cho Vệ Miên : "Bây giờ có mảnh này, mảnh này, và cả mảnh bên đó đều đang tung ra bán đấu giá."
Vệ Miên thuận theo tầm của ta và trông thấy hai mảnh đất ở bờ bên kia con sông, chỉ là một mảnh đất bằng bình thường, còn mảnh đất thứ ba thì lại gần sườn đồi.
Mấy mảnh đất này cách Bích Thủy Viên Lâm một đoạn đường rất xa, đứng từ trên sườn núi sang có thể trông thấy khá là toàn diện.
Vệ Miên dừng bước chân, đứng ở đó một lúc lâu, cho dù không qua bên đó khảo sát thực địa thì vẫn có thể hiểu hình đại khái.
Hà Đại Long cũng dừng lại tại đó, có vài lời không cần thiết phải quá rõ ràng Vệ Miên vẫn có thể hiểu ý của ta, chẳng qua lúc này đang ở bên ngoài, không tiện nhiều quá mà thôi, tiếp đó, bọn họ lại xuống núi.
Quán cơm riêng tư mà Hà Đại Long nằm trong một con ngõ rất bí mật, hơn nữa, bên này còn không có cách nào đỗ xe, phải đậu xe ở ven đường cách đó hơn một trăm mét, sau đó xuyên qua con ngõ đi bộ vào trong.
Nghe trước đây chỗ này là một khu thành cổ, nhà cửa đều đã rất lâu năm, người sống ở chỗ này phần lớn đều là một vài người già ở Thanh Bình.
Hai bên đều có tường vây cực cao che đi hầu hết ánh mặt trời gay gắt.
Vệ Miên đi vào trong con ngõ yên tĩnh, chân giẫm lên con đường lát đá phiến hơi ẩm ướt, chỉ cảm thấy khí nóng trên người kia dần dần rút đi trong môi trường thanh tịnh và đẹp đẽ này.
Quán cơm riêng tư nằm ở cuối tận cùng con ngõ, bề ngoài thoạt chỉ là một căn nhà dân rất bình thường, đi vào rồi mới biết không gian trong sân vô cùng lớn.
"Tới rồi!"
Ông chủ của quán cơm này là một người đàn ông trung niên mập mạp, sau khi trông thấy Hà Đại Long, ta lập tức nở nụ vô cùng nhiệt khiến cho thịt trên gương mặt bị đẩy lên, một đôi mắt vốn đã không to lập tức biến mất luôn.
"Đây là Vệ đại sư, mảnh đất kia của tôi cũng may nhờ có Vệ đại sư mới có thể cải tử hoàn sinh, có thể Vệ đại sư chính là cha mẹ tái sinh của tôi, không có đại sư thì đã không có Hà Đại Long tôi ngày hôm nay.
Lão Bào, lát nữa phải thể hiện tay nghề của mình cho tốt đấy nhé, tôi đã khen không ngớt lời trước mặt đại sư rồi đấy."
Người đàn ông trung niên gọi là lão Bào kia giơ bàn tay to như cái quạt hương bồ vỗ bôm bốp vào ngực mình hai cái: "Anh cứ yên tâm đi, để tôi thầu hết cho, đảm bảo khiến hai vị hài lòng nhé!"
Sau đó, lão Bào hỏi Vệ Miên có phải kiêng món gì không rồi mới quay về chuẩn bị thức ăn.
Chỗ này vốn là một căn nhà ở, đến sau này sửa thành quán cơm riêng tư, đến sau này vẫn giữ nguyên bộ dáng của căn nhà ở, chỉ là dùng bốn sương phòng ở tiền viện để phòng bao mà thôi.
Từ trên cánh cửa của bốn phòng bao này có thể ra phong cách bên trong, mai lan trúc cúc.
Hai người Vệ Miên đi vào phòng bao vẽ hình cây trúc, vừa mới mở cửa ra đã thấy cái sắc xanh lục lấp lánh trải dài, sát bên tường là một hàng trúc trồng đó, trên tường treo một bức tranh phong cảnh, đợi khi Vệ Miên đi lại gần mới ra bức tranh đó dùng lá trúc và mảnh trúc dán thành.
Vừa rồi đứng ở cửa không hề phát hiện ra, có thể thấy tay nghề của người này rất tinh tế, chắc hẳn không phải người bình thường.
Hai người ngồi xuống trước bàn ăn, vừa đợi thức ăn lên vừa chuyện, rồi lại lại quay trở về ba mảnh đất vừa mới xem kia.
"Anh không cần phải cân nhắc đến mảnh đất ở gần sườn núi kia nữa, hình của mảnh bên đó không tốt hơn mảnh hiện tại này của bao nhiêu, hơn nữa, tôi cũng không giấu gì mà thẳng, Bích Thủy Viên Lâm đã tôi sắp xếp trận pháp, trận pháp này sẽ từ từ hấp sinh khí ở xung quanh để bổ sung cho mình."
Vệ Miên chấm tay vào nước trà trên bàn rồi vẽ một bức tranh đơn giản.
"Ngọn núi ban đầu chỉ lớn có nhiêu đây thôi, mà phong thủy tại sườn dốc của mảnh đất hiện tại của đã không tốt rồi, bây giờ tương đương với việc tôi dùng trận pháp để nắn chỉnh một phần trong số đó, hấp thụ sinh khí từ một bên khác của ngọn núi về dùng để điều chỉnh phong thủy của mảnh đất này, đồng thời cũng bắn ngược sát khí ở chỗ này qua bên đó."
Bạn thấy sao?