Chương 617: Không bói ra
Sau khi xong tất cả những việc này, Vệ Miên lại một lần nữa chọc thủng đầu ngón tay của Ngụy Cảnh Hưng, miệng lẩm nhẩm ngữ, kéo đầu ngón tay của ông lần lượt ấn lên mấy phương vị một lần.
Lúc này, đột nhiên mũi kim của bàn chuyển mà không hề có dấu hiệu báo trước, nó xoay vòng rất nhanh trước, sau đó tốc độ quay từ từ giảm dần, đến cuối cùng là chậm rãi dừng lại.
Tình trạng như tiếp diễn hết lần này đến lần khác, mỗi lần Vệ Miên đều ghi lại thông tin đã nhận lên trên giấy, đến cuối cùng mới tổng hợp lại chúng.
Quý vị, mậu ngọ, nhâm tử, âm...
Cô tính đi tính lại ba lần mà vẫn chưa thể tính ra sau đó là gì, lần này lại càng khiến Vệ Miên cảm thấy khó hiểu hơn, trên gương mặt không che giấu vẻ ngạc nhiên.
Ngụy Cảnh Hưng vẫn luôn ý đến vẻ mặt của Vệ Miên, bây giờ trông thấy như mà ông ta chỉ cảm thấy trái tim của mình vọt thẳng lên cổ họng.
"Đại sư?"
Vệ Miên lắc đầu, sau đó lại tiến hành thử lần thứ tư, lần này vẫn kết thúc trong thất bại như cũ.
Trải qua bốn lần tính toán, tuy rằng kết quả cụ thể vẫn chưa thể bói ra vẫn mò ra một vài thứ.
Giữa và kết quả đó cách nhau một tầng nào đó, cứ như thể không muốn cho bói ra .
Vệ Miên chưa bao giờ gặp phải loại huống như khiến không khỏi càng thêm tò mò về trẻ mà mình muốn bói này.
Cô về phía Ngụy Cảnh Hưng với vẻ áy náy: "Ngụy tiên sinh, thật sự xin lỗi, tôi không bói ra ."
Vệ Miên nghĩ ngợi một lúc rồi thành thật lại thông tin hiển thị trên quẻ tượng ban nãy.
"Xét từ quẻ tượng vừa rồi chỉ có thể bói ra đối phương bị một người phụ nữ dẫn đi vào ngày nhâm tử, tháng mậu ngọ, năm quý vị, hơn nữa, người phụ nữ này còn có quan hệ huyết thống với ta, về phần những cái khác thì xin lỗi, chỉ sợ tôi không thể giúp gì."
Ngụy Cảnh Hưng nhắc lại thời gian mà Vệ Miên đã : "Ngày nhâm tử, tháng mậu ngọ, năm quý vị?"
Vệ Miên gật đầu: "Chính là ngày mùng chín tháng năm, năm 2003."
Nhắc đến mùng chín chắc chắn là âm lịch rồi, dương lịch chắc hẳn là tháng sáu.
Tháng sáu năm ấy đã xảy ra chuyện gì?
Không biết Ngụy Cảnh Hưng đã nghĩ đến chuyện gì mà sắc mặt dần dần trở nên nặng nề, ông ta trịnh trọng cảm ơn Vệ Miên.
"Cảm ơn đại sư, không giấu gì , trước khi đến đây tôi đã từng tìm tới rất nhiều đại sư nổi tiếng, trong đó có phần lớn người thậm chí còn không ra tôi có một đứa con , đương nhiên cũng có người ra và nó đã không còn trên đời này.
Nhưng lại là đại sư đầu tiên có thể bói ra nhiều thông tin như thế, thế này đã khiến tôi vô cùng biết ơn rồi, ít nhất cũng đã cho tôi một phương hướng điều tra tiếp theo."
Vệ Miên thật sự có hơi tò mò về chuyện của hai cha con nhà này bản thân người ta không , cũng không tiện hỏi quá chi tiết.
Chỉ là trong lòng cảm thấy thật sự khó hiểu, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải một người mà mình không thể bói ra , lẽ nào mệnh cách của người này có gì đó đặc biệt?
Sau khi tiễn người rời đi, ngồi một mình trên cái ghế dựa bên dưới giàn nho, trong tay cầm bát quái đồ đơn giản mà mình đã vẽ kia, rơi vào trầm tư.
Nếu không phải mệnh cách đặc biệt chỉ có một khả năng, đó là người này có liên quan đến .
Có khả năng là người thân có quan hệ huyết mạch với , mà cũng có khả năng chính là chính bản thân .
Nhưng mà nguyên chủ biết cực kỳ ít chuyện trước đây của Hầu Tương Cầm, hơn nữa, có thể cảm giác rõ ràng Hầu Tương Cầm có thái độ lảng tránh đối với chuyện này, thậm chí còn chẳng muốn phải nhắc đến.
Điều này cũng khiến cho Vệ Miên chỉ có thể dựa vào đặc điểm cực kỳ nhỏ trên tướng mặt để suy đoán.
Cô có thể ra môi trường trưởng thành từ nhỏ của Hầu Tương Cầm, có thể ra bà ta sinh con vào năm bao nhiêu tuổi lại không ra tại sao bà ta và cha của đứa con lại chia tay, và tại sao cha của đứa trẻ không thể nào tìm hai mẹ con bọn họ.
Hơn nữa, lúc vừa mới gặp mặt Ngụy Cảnh Hưng, thiên nhãn cũng không hề có bất cứ phản ứng nào hết khiến cho lại càng thêm chắc chắn vài phần về loại suy đoán này.
Bạn thấy sao?