Đại Lão Huyền Học [...] – Chương 615

Chương 615: Tìm con
Vệ Miên ông ta với vẻ mặt không có cảm , khiến cho Ngụy Cảnh Hưng bị cũng tự cảm thấy xấu hổ vô cùng, ông ta ho nhẹ một tiếng, không nhịn mà giải thích vài câu.
"Hồi đó, mẹ con bé đẻ nó ở một phòng khám tư nhân, giấy khai sinh của bệnh viện cũng là sau này bù, toàn bộ thời gian đều dựa vào mẹ con bé gì thì chính là cái đó, mà hồi đó quản lý lỏng lẻo nên cũng không có người nào tra kỹ hơn."
Ông ta nghĩ ngợi một lúc rồi mới tiếp tục : "Không giấu gì đại sư, tôi đã tìm đại sư khác để giúp mình xem qua giờ sinh kia rồi, nghe không phải của con tôi cho nên tôi cũng không biết giờ sinh chuẩn xác là gì, thậm chí có đại sư còn con tôi đã không còn trên đời này nữa."
Nói đến không còn trên đời này nữa, Ngụy Cảnh Hưng còn hơi nghẹn ngào.
Ông ta lôi một tờ giấy từ trong túi áo ra và đưa qua, bên trên chính là giờ sinh mà ông ta có từ bệnh viện kia, bây giờ ông ta đã biết giờ sinh này là sai rồi cho nên ngay từ đầu cũng không có ý định đưa cho Vệ Miên.
Vệ Miên lại chuyển đổi nó thành sinh thần bát tự để tính toán một phen, càng tính đến phần sau thì đôi mày của lại càng nhíu chặt lại.
Cô không nhịn mà nâng mắt về phía Ngụy Cảnh Hưng: "Cái này không phải thật rồi, chắc hẳn không chỉ giờ sinh không đúng mà chỉ sợ cả tháng cũng không đúng nốt."
Ngụy Cảnh Hưng nghe thế, sắc mặt không thể giấu nổi vẻ khó coi, ông ta cho rằng chỉ có mỗi giờ sinh sai không ngờ đến cả tháng sinh cũng không đúng nốt.
Trước mắt chẳng khác gì ông ta không biết thời gian chào đời của con mình, không biết tên của ta và cũng không biết tướng mạo của ta trông thế nào.
"Vậy... còn có cách nào có thể tìm con bé không?"
Trong giọng của Ngụy Cảnh Hưng thấp thoáng mang theo hy vọng, chỉ sợ nghe phải một đáp án phủ định từ miệng của Vệ Miên.
Vệ Miên cúi mắt nghĩ ngợi một phen: "Thật ra tôi có biết một loại thuật pháp, dùng máu của ông cũng có thể thử."
Hai mắt của Ngụy Cảnh Hưng sáng ngời, lập tức giơ cổ tay mình ra: "Cần bao nhiêu?"
Bộ dáng này giống như chỉ cần Vệ Miên một con số là ông ta sẽ cắt đứt cổ tay ngay và luôn, trước cứ đựng đầy một bát chậu đã rồi tính sau.
Vệ Miên cổ tay mảnh khảnh của ông ta, huyết quản màu xanh bên trên lộ ra rất rõ ràng.
"Không cần nhiều đến đâu."
Cô đứng dậy đi vào nhà lấy một ít giấy vàng và chu sa, lại chạy đi lấy một cái đĩa nhỏ tới, dùng kim chích một cái thật nhẹ vào đầu ngón tay của Ngụy Cảnh Hưng, sau đó dùng sức nặn hai giọt máu ra ngoài.
Giọt máu màu đỏ thẫm nhỏ lên cái đĩa sứ màu trắng như tuyết, đỏ càng thêm đỏ mà trắng càng thêm trắng.
Vừa rồi Vệ Miên đã xem tướng mặt thấy Ngụy Cảnh Hưng thật sự có một đứa con , hình của đứa con này lại hơi kỳ lạ.
Muốn xem hình con cái của một người đều là từ cung tử nữ của người đó.
Cung tử nữ nằm ở vị trí bên dưới hai mắt, hơi hõm xuống, tức là hốc mắt dưới, bao gồm cả bọng mắt và lệ đường, chỗ này còn có một tên gọi khác gọi là long cung hoặc lệ đường.
Cung tử nữ bình thường bằng phẳng, đầy đặn và sáng bóng của Ngụy Cảnh Hưng lại khô héo và thấp trũng, hơn nữa còn có một vết tích rất sâu, lại kết hợp với địa khố của ông ta khiến Vệ Miên không khỏi nhíu mày.
Duyên con cháu của người này bạc, xét từ tướng mặt có thể thấy lệ đường của ông ta khô cạn và thấp trũng khiến người cảm thấy con của Ngụy Cảnh Hưng đã không còn trên nhân thế nữa, nếu thật kỹ thì trong khô héo ấy hình như lại từ từ thay thế bởi vẻ sáng bóng và bằng phẳng
Tình hình này không nên xuất hiện trên tướng mặt của cùng một người cho nên Vệ Miên mới cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Lúc vừa mới gặp mặt, cũng không phát hiện ra huống này, vẫn là sau khi hai người ngồi xuống, trong lúc nhàm chán quá mới quan sát kỹ và nhận ra.
Nếu là người học nghệ không tinh thì chỉ sợ đã lầm rồi.
Ở kiếp trước, Vệ Miên có một người chị em tốt vô cùng am hiểu về loại huống không có sinh thần bát tự, cũng không có ảnh chụp này.
Người chị em tốt này của tên là Vu Lan Anh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...