Chương 612: Hiểu ra
Mã Minh Tuệ cũng không thấy rõ đó là thứ gì cảm giác mà cái thứ đó mang lại cho ta rất không tốt, chỉ mỗi như thế thôi đã có thể khiến ta cảm thấy sợ hãi rồi.
Đợi sau khi cái thứ đó bị chôn vào trong, khí đen ở khắp bốn phương tám hướng lập tức đổ dồn tới.
Trong nhà đi đến đâu cũng phủ kín khí đen như , nhất là ở trên người ta, sau đó dưới sự ảnh hưởng của khí đen kia, ta ngã xuống cầu thang, rớt khỏi băng ca, gặp tai nạn giao thông...
Đợi mặc đồ đen kia quay đầu qua, trước mặt Mã Minh Tuệ hiện ra gương mặt rõ ràng của Vệ Miên.
Mã Minh Tuệ kinh ngạc trừng to mắt, ta vẫn luôn cho rằng Vệ Miên chỉ chiêu hồn của ta tới để dày vò ta sau khi ta gặp tai nạn giao thông, không ngờ toàn bộ mọi chuyện đều do đối phương cả.
Cuối cùng thì ta cũng đã hiểu ra tất cả đều đã quá muộn rồi... ...
Thời gian tiến vào thời điểm nóng nhất trong năm, các trường học cũng bắt đầu lần lượt cho các sinh viên nghỉ hè, rất nhanh đã đến lượt đại học Thanh Bình.
Vệ Miên dự định tránh giờ cao điểm để ra ngoài chơi một vòng, về phần đi đâu thì vẫn chưa nghĩ xong, dù sao cũng sẽ không đến mấy chỗ quá đông người.
Ngày đầu tiên nghỉ hè, Vệ Miên và Ngưu Tĩnh Dĩ cùng nhau lái con Mini đến chợ, nghênh ngang dẫn một người giấy đến chợ đi dạo hết một nửa buổi chiều cũng mua một đống thực phẩm về, quyết một bữa lớn tại nhà.
Nữa này có lẩu còn có cả thịt nướng, quyết không bạc đãi mình một miếng ăn nào.
Tủ lạnh lại càng chất đầy đồ ăn hơn, rau xanh, hoa quả, thịt thà tôm cá lần lượt chia ra, chỉ cần muốn ăn là có thể ăn bất cứ lúc nào.
Cũng may mà trong sân có tụ linh trận ở đấy mới có thể đảm bảo nhiệt độ hợp ý người nhất, trên cơ bản đến ngay cả điều hòa cũng không cần phải mở.
Cộng thêm bùa đuổi muỗi của nữa, phạm vi trong vòng một trăm mét đến ngay cả một con muỗi cũng không thấy.
Nhưng nghỉ ngơi chưa mấy hôm thì Tang Khánh Sinh lại tìm tới Vệ Miên.
Trước đó ông ta đã đăng câu chuyện Vệ Miên giúp mình pháp rất linh nghiệm lên khoảnh khắc, sau đó có một người cũ của ông gọi điện tới ngay lập tức để xin phương thức liên lạc của đại sư.
Sau khi thông qua sự đồng ý của Vệ Miên, Tang Khánh Sinh mới gửi cho người kia số điện thoại của .
Sau đó, mấy người trong giới như An Na có qua đây xem bói, còn người hỏi xin số điện thoại của kia lại mãi vẫn chưa thấy xuất hiện.
Không tới thì không tới, Vệ Miên còn tưởng đối phương không muốn xem bói nữa nên cũng không coi là chuyện to tát gì cả, không ngờ qua một khoảng thời gian dài như thế, đột nhiên người kia lại tìm tới cửa.
Ngụy Cảnh Hưng ngồi trên xe lăn, một người đàn ông trẻ tuổi đẩy vào trong.
Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay hơi hướm kiểu Trung, cúc áo đóng tận đến nút cuối cùng, cáo rộng thùng thình lại càng tôn lên dáng người gầy yếu của ông ta, cộng thêm sắc mặt trắng bệch, trông rất có một loại cảm quan của mỹ nhân bệnh trạng trung niên.
Sở dĩ Vệ Miên là mỹ nhân bệnh trạng trung niên cũng bởi vì làn da của ông ta mịn màng, chỉ có mỗi khóe mắt là có vết chân chim, trông chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, từ tướng mặt của đối phương, Vệ Miên có thể ra người này đã hơn bốn mươi tuổi rồi.
Cơ thể của Ngụy Cảnh Hưng gầy yếu, sắc mặt hơi nhợt nhạt, từ đôi môi nhạt màu có thể ra đối phương có hơi không đủ khí huyết, thoạt tinh thần của ông ta cũng tạm , đôi mắt đen láy sáng ngời, chỉ là sắc mặt tiều tụy, bộ dáng chẳng mấy quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Ánh mặt trời hắt lên khóe mắt của ông ta lại càng khiến cho làn da càng thêm sáng bóng, trông như có một loại cảm giác tỏa sáng .
Chỉ dựa vào bộ dáng bây giờ cũng đã có thể tưởng tượng ra hồi còn trẻ, đối phương chắc chắn đã mê đổ hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ rồi.
Vệ Miên đứng ở cửa của căn nhà lầu qua, Ngụy Cảnh Hưng cũng vừa vặn trông thấy , hai người gật đầu với nhau coi như chào hỏi.
"Vệ đại sư, mạo muội tới cửa phiền thật sự rất xin lỗi."
Giọng của đối phương trong trẻo, rõ ràng ngoài miệng xin lỗi ngoài mặt lại chẳng có một chút vẻ áy náy nào cả.
Bạn thấy sao?