Đại Lão Huyền Học [...] – Chương 611

Chương 611: Không ai nhớ đến
Vẻ ấm ức trên gương mặt của Mã Minh Tuệ chợt cứng ngắc.
Cô ta về phía cha mình với vẻ khó tin rồi lại bà mẹ út chăng lớn hơn mình bao nhiêu tuổi kia, chỉ cảm thấy thật sự hoang đường đến cực điểm.
"Sau này trong nhà đã có em trai con rồi, con không cần phải lo lắng nữa, cha vẫn hy vọng con có thể tỉnh lại, sau này em trai con tiếp quản công ty thì con cũng có thể ở bên cạnh hỗ trợ nó một chút.
Nếu không, để một mình nó đối mặt với đám lòng lang dạ sói kia của công ty, sao cha có thể yên tâm chứ?"
"Từ hồi cha còn trẻ vẫn luôn mong chờ, mong chờ có thể có một đứa con trai, đáng tiếc đã tìm hết nhiều người phụ nữ như thế mà cũng chỉ có mỗi mình mẹ con là mang thai , mang thai rồi cũng không sẽ sinh một đứa con trai cho cha, mà lại sinh con."
"Hồi đó cha còn nghĩ, có khả năng lão Mã này không có số có con trai rồi, con thì con thôi, cha cũng chấp nhận số phận ."
"Nhưng không ngờ đến cái tuổi này rồi, cuối cùng cha cũng mong ngóng một đứa con trai bảo bối.
Tiểu Tuệ, con không biết cha đã vui cỡ nào đâu, nếu nhu con tỉnh lại chắc chắn cũng sẽ mừng cho ba, có đúng không?"
Cha Mã thật sự rất vui sướng, ông ta nào có ngờ một người đã chôn nửa người xuống đất như mình rồi lại có thể khiến vợ kiều mang thai một đứa con trai, đến chính bản thân ông ta cũng bội phục mình quá.
Lúc này, trong ánh mắt về phía cha mình của Mã Minh Tuệ như chứa băng nhọn, chỉ hận không thể bắn chết cả hai con người trước mặt này ngay và luôn.
Trước đây là ai sẽ giao hết toàn bộ công ty cho một đứa con như ta, bây giờ lại gì thế này?
Vậy mà lại hy vọng ta có thể tỉnh lại để hộ giá hộ tống thằng em trai cũng không biết có thể chào đời hay không kia?
Hơn nữa, bà mẹ út này của ta còn trẻ tuổi như thế, đôi mắt đã biết là một kẻ không an phận gì rồi, mà lại cam tâm nguyện tìm một lão già đáng tuổi cha mình, không phải vì tiền thì là vì cái gì hả?
Nếu người như thế thật sự đẻ con trai còn không phải sản nghiệp của nhà họ Mã đổi họ luôn hay sao? Ông bô chết mê chết mệt ta có cần nữa không? Cộng thêm cục bảo bối trong bụng ta nữa, Mã Minh Tuệ không ngừng lao tới đánh đập, đặc biệt dùng sức đá vào bụng của đối phương.
Cô ta chỉ là một sinh hồn, cho dù có dùng sức lớn đến thế nào thì cũng vô dụng cả thôi, chỉ có thể trơ mắt hai vợ chồng bọn họ khoe khoang đủ rồi, sau đó lại thân mật nắm tay nhau rời đi.
Tiếp đến sau này, gần như không còn người nào tới thăm ta nữa, Thiện Hồng Phát cũng đóng giả đủ rồi, cha Mã đã có con trai hoàn toàn không còn nhớ gì đến con nên ta gần như bị toàn bộ thế giới lãng quên.
Mã Minh Tuệ cơ thể thối rữa của mình rồi lại gương mặt đã hoàn toàn bị hủy hoại bởi vết thương trên trán và vết sẹo kia mà chỉ cảm thấy sống đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Không biết có phải vì sắp chết hay không, ta lại bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ, nhớ về bộ dáng diễu võ giương oai ở công ty và cả ở nhà của mình ngày xưa, nhớ lại cuộc sống khi xưa một là một hai là hai, hoàn toàn không có người nào dám phản bác.
Còn có cả mấy cậu trai và mấy tươi mới kia khiến người muốn ôm trong lòng mà thương biết bao nhiêu.
Nhưng cuộc sống bây giờ đã một đi không trở lại rồi, ta càng lúc càng không còn mong chờ gì ở thế giới này nữa.
Một thế giới rực rỡ sắc màu dần dần biến mất trong đôi mắt của ta, toàn bộ thế gian này đều biến thành một màu xám trắng.
Vào một giây trước khi ý thức của Mã Minh Tuệ tan rã, cuối cùng ta cũng thấy thứ mà Vệ Miên muốn cho ta thấy.
Trong màn đêm mờ mịt có một trẻ tuổi mặc đồ màu đen, chỉ có mỗi ngón tay cử đã khiến cho camera ở nhà ta không hoạt nữa.
Sau đó, trẻ kia đào một cái hố ở một vị trí nào đấy trong căn biệt thự của gia đình ta, thi pháp rồi lại để một thứ nào đó vào trong.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...