Chương 610: Hoang đường đến cực điểm
Thậm chí trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đó, ta chỉ trưng bản mặt chán ghét ra đối với ta, là kiểu không muốn phải liếc mắt dù chỉ là một cái ấy.
Mã Minh Tuệ biết Thiện Hồng Phát đã có người mới, đối phương là nữ chủ kênh trên mạng tên CoCo kia, gần đây hai người bọn họ đang nhiệt lắm.
Có lần, người phụ nữ kia còn giả dạng thành trợ lý của Thiện Hồng Phát rồi đi cùng ta đến bệnh viện, tới trước giường bệnh của Mã Minh Tuệ.
Bọn họ còn thân mật với nhau ngay trước giường bệnh, hình như là cố cho ta xem thì phải.
Mã Minh Tuệ gào lên, hét thói chai, muốn túm tóc con hồ ly tinh này rồi đánh cho một trận ta lại không vào , cũng chẳng có một người nào trả lời ta.
Cô ta không ngừng chửi rủa Thiện Hồng Phát sẽ không chết tử tế, chửi rủa cha mình đẻ phải thằng con trai không có hậu môn, chửi Vệ Miên lòng dạ độc ác sẽ phải độc đến già, chửi tất cả những người đã phụ ta.
Trong tiếng chửi mắng lặp lại mỗi ngày, thời gian dần dần trôi qua.
Mỗi ngày, Mã Minh Tuệ đều không cần ngủ vì ta đã sở hữu thời gian vô cùng vô tận, có đôi khi thì ngây người, còn phần lớn thời gian vẫn là chửi mắng.
Cha Mã cũng đã hộ lý tới đặc biệt chăm sóc vấn đề lau rửa hàng ngày, giúp ta xoay người và cả các vấn đề sinh lý khác của Mã Minh Tuệ nữa.
Cái giá mà cha Mã trả cho rất cao.
Hộ lý là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mới đầu việc rất tỉ mỉ, khi ấy, tần suất cha Mã và Thiện Hồng Phát tới thăm cũng cao, sau một khoảng thời gian thì lại khác.
Một tháng cha Mã chỉ có thể tới một lần, mà Thiện Hồng Phát tuy rằng tới chăm chỉ hơn lại chẳng hề quan tâm đến việc ta chăm sóc bệnh nhân có tốt hay không một chút nào hết.
Hộ lý đã thấy nhiều người chồng như thế rồi, biết người ta không để ý nên ta cũng bắt đầu qua loa luôn.
Có đôi khi một ngày mới xoay người cho Mã Minh Tuệ một lần, phải đợi đến khi bỉm chống tràn đỏ mông rồi mới nghĩ đến việc thay bỉm.
Không mất bao lâu, trên người Mã Minh Tuệ đã xuất hiện vết hoại tử.
Mới đầu chỉ có mỗi ở trên mông sau đó là lưng, đến cả bắp đùi cũng xuất hiện.
Chỗ thịt bị hoại tử kia nếu để một thời gian dài không xử lý sẽ tản ra một mùi cực khó ngửi, thậm chí bên trên còn có giỏi bọ màu trắng chui ra chui vào trong đống thịt thối, thoạt cực kỳ mắc ói.
Có lần khi ta đang thay tã cho Mã Minh Tuệ thì Thiện Hồng Phát vừa vặn đi vào, vừa liếc mắt cái đã thấy con giòi trắng lúc nhúc bên trên đống lở loét.
Sắc mặt ta lập tức thay đổi.
Hộ lý còn cho rằng ta sẽ nổi điên không ngờ người này lại trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nôn đến khi sắc mặt trắng bệch cả ra.
Sau đó, ta cũng không gì cả, chỉ là số lần tới đây càng ít hơn, hai ba tháng liền cũng không tới lấy một lần.
Mã Minh Tuệ cảm thấy mình sắp điên mất rồi, ta lại có thêm một đối tượng để chửi rủa nữa và đó chính là ả hộ sĩ trước mặt đây.
Nhưng lời chửi mắng và đánh đập của ta lại chỉ có một mình ta có thể thấy, đối với người ta mà cũng không đau không ngứa, loại cảm giác không có người để ý này thật sự đã ép ta đến phát điên.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên cha Mã xuất hiện trước giường bệnh của ta với vẻ mặt tươi rạng rỡ, Mã Minh Tuệ còn tưởng rằng đối phương tới thăm mình.
Thông qua trải nghiệm suốt một khoảng thời gian hôn mê này, ta phát hiện ra trên đời này cũng chỉ có cha là đối xử với mình tốt nhất trước đây ta lại chưa bao giờ biết trân trọng.
Nghĩ đến những tấm tức và tủi thân đã phải chịu trong khoảng thời gian này, Mã Minh Tuệ bám vào người cha mình kể khổ.
Nhưng còn chưa đợi ta lên tiếng đã trông thấy cha Mã dẫn theo một trẻ ở bên cạnh với vẻ thích không thể nào kiềm chế .
"Đây là mẹ út mà cha mới tìm cho con, ấy đã mang thai hai tháng rồi, bác sĩ thai này là con trai! Tiểu Tuệ, con sắp có em trai rồi, có vui không?"
Bạn thấy sao?