Đại Lão Huyền Học [...] – Chương 607

Chương 607: Triệu hồi
Nhưng như thế sao có thể đủ chứ? Nếu như con người không biết tại sao mình lại có kết cục như thế còn có nghĩa lý gì nữa?
Bị thương chỉ là cơn đau ngoài da thịt mà thôi, còn muốn tiến thành tra tấn về tinh thần nữa cơ.
Tối ngày hôm ấy, Vệ Miên sử dụng thuật chiêu hồn cưỡng chế câu hồn phách của Mã Minh Tuệ qua đây.
Đột nhiên Mã Minh Tuệ bị người kéo ra khỏi cơ thể, trong lúc nhất thời vẫn còn hơi hoang mang.
Rất lâu sau ta mới tỉnh táo trở lại, sau đó thấy Vệ Miên đang ngồi trên sô pha với ánh mắt lạnh lùng.
Hai mắt Mã Minh Tuệ sáng ngời: "Bạn học Vệ?"
Đã rất lâu rồi ta không thấy Vệ Miên lại chưa bao giờ từng ngừng thương nhớ đối phương, càng không có thì trong lòng ta lại càng ngứa ngáy.
Vệ Miên thấy cái nết này của Mã Minh Tuệ là còn có gì không hiểu nữa.
Khóe miệng của vẽ ra nụ nhạt, ngón tay hơi cử , ngưng tụ ra một sợi âm khí rồi bắn thẳng về phía Mã Minh Tuệ.
Âm khí trực tiếp đánh về phía Mã Minh Tuệ.
Người bình thường không thấy âm khí này hồn phách thì lại có thể.
Cho nên Mã Minh Tuệ đã thấy Vệ Miên vung tay, lập tức có cái thứ màu đen sì sì bay thẳng về phía mình, ta theo bản năng muốn trốn lại không nhanh bằng cái thứ kia, ngay sau đó bị nó đập thẳng vào người.
Trong nháy mắt cái cục đen đó nhập thể, Mã Minh Tuệ giống như bị người ấn vào trong nước đá giữa mùa đông lạnh lẽo, cả người không khỏi rùng mình.
Có thứ gì đó lập tức xộc thẳng vào trong não của ta, loại cảm giác đó không đau rất khó chịu.
Cùng lúc đó, ta cũng nhớ ra những chuyện đã xảy ra trước khi bất tỉnh, nhớ ra mình nhiều lần ngã khỏi băng ca, còn có một khoảng thời gian không một mảnh vải che thân đó, và cả ánh mắt kịch hay xen lẫn trong vẻ bình tĩnh của mấy nhân viên y tế kia.
Đến bây giờ, loại ánh mắt đó dường như vẫn đang dán lên trên người mình, vừa nghĩ đến mấy chuyện này là cả người ta đều thấy không ổn.
Mã Minh Tuệ dám thề là ta chưa bao giờ từng mất mặt như thế!
Vệ Miên xùy lạnh một tiếng: "Đã nhớ ra chưa?"
Mã Minh Tuệ ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt Vệ Miên đã hoàn toàn không còn vẻ tha thiết và say đắm như ban nãy mà trái ngược lại, đã mang thêm vài phần thận trọng.
Cô ta không cảm thấy sau khi mình bị thương, con nhỏ này sẽ chủ đến thăm mình, mà lúc này đối phương xuất hiện trước mặt mình chắc chắn là có mục đích khả nghi nào đó.
Nghĩ đến vết thương, đôi mắt của Mã Minh Tuệ hơi híp lại.
Vừa rồi lúc định tránh cái thứ màu đen sì kia, ta đã cử cơ thể và không cảm thấy có bất cứ sự khác thường nào cả, ngược lại còn nhẹ như chim én.
Mã Minh Tuệ nghĩ đến đây lại không khỏi cúi đầu xuống nửa thân dưới, đợi khi ta thấy rõ bộ dáng của mình lại không nhịn mà kinh hãi chấn .
Cô ta có thể xuyên qua chân của mình, có thể thấy hoa văn của nền sạch đằng sau!
"Đã xảy ra chuyện gì thế này?"
Vệ Miên bưng cốc trà lên nhấp một ngụm, với giọng điệu không hề do một chút nào hết.
"Cô xảy ra tai nạn giao thông rơi vào hôn mê, tôi nghĩ tốt xấu gì chúng ta cũng gọi là quen biết một hồi, hơn nữa, còn đặc biệt tìm người 'chiêu đãi' gia đình bác hai của tôi, đương nhiên tôi cũng phải có qua có lại rồi.
Dù sao sớm muộn gì hồn phách của cũng sẽ rời cơ thể, không bằng để tôi lôi hồn phách của ra trước để cảm ơn tử tế một phen, cũng tránh cho đi đầu thai rồi, tôi lại không tìm cơ hội nữa."
Cùng với lời của Vệ Miên, sắc mặt của Mã Minh Tuệ càng ngày càng khó coi, câu này gần như tương đương với trực tiếp bổ thẳng vào mặt ta rằng "tôi đã biết ra tay với bác hai của tôi, cho nên bây giờ phải đày đạo một phen ra trò mới ."
"Cô muốn thế nào?"
Nhưng ta vừa xong câu này lại chỉ thấy Vệ Miên khẽ thành tiếng.
"Cô yên tâm đi, tôi sẽ không cả, chắc chắn sẽ không khiến phải chịu khổ cực gì, cũng sẽ không dày vò , thật đấy, tôi không phải loại người đó đâu."
Mã Minh Tuệ Vệ Miên với vẻ mặt phòng bị, có thế nào cũng không thể tin Vệ Miên sẽ có thể có lòng tốt như .
"Nếu đã không tin tưởng như thế tôi vẫn nên đưa về bệnh viện đi!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...