“Ghê gớm, Lâm Trân Trân thừa nhận người trong video là ta rồi kìa?“
Tôi: “Không phải tôi quay lén, tôi chỉ đang hóng chuyện, thấy video này, muốn gửi cho hỏi xem có phải là cậu không, vô gửi nhầm vào nhóm thôi, cậu đừng có chửi người ta như , cậu có lịch sự không? Cậu còn là con người không ? @Lâm Trân Trân“
Cậu chụp lén tôi có thể đổi trắng thay đen, tôi chụp lén cậu, cũng có thể theo y hệt.
Lâm Trân Trân: “Tao đang đợi mày ở ký túc xá, mau cút về đây cho tao!“
Tôi có thể tưởng tượng ra bộ dạng vừa tức giận vừa hoảng loạn của Lâm Trân Trân lúc này.
Tôi: “Cậu… cậu muốn gì? Cậu muốn về ký túc xá đánh tôi sao? Các ơi, hãy bảo vệ tôi!“
Thuận tay mở ứng dụng theo dõi camera trên điện thoại, phát hiện Lâm Trân Trân đã trở về ký túc xá, đang trút giận bằng cách đá mạnh vào tủ quần áo của tôi. Còn hất tung tất cả những thứ tôi để lại trong ký túc xá xuống đất, hét điên cuồng.
Lúc này, Dương Phượng, con chó săn của Lâm Trân Trân trong nhóm lớp, thấy liền lao ra chỉ trích tôi.
Dương Phượng: “Thẩm Vân, cậu thật độc ác. Bình thường Lâm Trân Trân đối xử tốt với cậu như thế nào, cậu lại ghi hận ấy chỉ vì lần trước ấy vô đăng ảnh lên nhóm lớp đúng không! Thực ra tôi cũng không muốn ra, cậu ép tôi phải .“
Dương Phượng: “@Thẩm Vân, bình thường cậu giả vờ ngây thơ, chạy đi quyến rũ trai của Lâm Trân Trân. Bức ảnh Lâm Trân Trân đăng lên nhóm lớp lần trước là do chính cậu tự chụp gửi cho trai của ấy, Lâm Trân Trân phát hiện ra, cố ý đăng lên nhóm, chính là muốn cho cậu biết là ấy đã biết. Không ngờ cậu không những không hối cải, mà còn cố ý quay lén, cắt ghép, chỉnh sửa ảnh, thật đáng sợ!“
Trong lúc này thể hiện lòng trung thành, Dương Phượng chẳng qua là nhớ đến việc Lâm Trân Trân sẽ cho ta suất học bổng, loại người như ta, ngày thường chỉ biết ăn chơi, nịnh hót, học hành thì chẳng bao giờ để tâm, có xứng đáng nhận học bổng không?
Những người hóng chuyện trong nhóm lớp chẳng bao giờ thấy chuyện lớn là đủ, lại sôi sục lên.
“Má ơi, đây là màn tự vạch áo cho người xem lưng của những người cùng phòng à!“
“Thẩm Vân, cậu thật sự đi quyến rũ trai của người ta sao?“
7
Tôi không lên tiếng, tin nhắn trong nhóm liên tục tăng lên.
Dương Phượng tưởng tôi sợ rồi, liền mạnh dạn bịa đặt tiếp.
Dương Phượng: “Tất nhiên là thật. Lâm Trân Trân với tôi. Các cậu đừng để Thẩm Vân lừa, ta ở ký túc xá lẳng lơ lắm, thường xuyên gọi video với những người con trai khác, cũng chẳng quan tâm đây là ký túc xá nữ, thật không biết xấu hổ.“
Dương Phượng: “Có lần tôi đang tắm, ta còn cố ý chạy vào phòng tắm gọi video, chĩa ống kính vào phòng tắm!“
Dương Phượng: “Ban đầu tôi không muốn , cậu thật sự khiến người ta lạnh lòng. Cậu đừng tưởng tôi không biết, cậu tuesday.“
Các học trong nhóm lại đồng loạt chĩa mũi dùi về phía tôi.
Bạn thấy sao?