Đại Chiến Với Bạn [...] – Chương 3

4

 

Buổi tối đi hẹn hò, Lâm Trân Trân thích không mặc áo lót ra ngoài.

 

Trước khi mối quan hệ của chúng tôi trở nên căng thẳng như , tôi vẫn sẽ cẩn thận nhắc nhở ta, ta lại chỉ những kẻ có tâm hồn dơ bẩn mới để ý ta có mặc áo lót ra ngoài hay không, người quân tử đều sẽ mắt nhắm mắt mở.

 

Không còn cách nào khác, ta đã không thấy ngại, thì người thấy ngại là chúng tôi, tôi chỉ có thể cố gắng tránh đi cùng với ta.

 

Lần này tôi có thể lợi dụng thói quen này của ta, để ta cũng nếm thử mùi vị bị phơi bày sự riêng tư trước con mắt bàn dân thiên hạ.

 

Sau vụ việc chụp lén ảnh, Lâm Trân Trân và Dương Phượng cũng không che giấu sự bài xích của họ đối với tôi, thường xuyên cố ý chuyện lớn tiếng trong ký túc xá, thậm chí còn mỉa mai tôi ngay trước mặt như một bông hoa héo úa trong lồng kính.

 

Tôi rất tức giận, tạm thời nhẫn nhịn chưa bùng nổ, bởi vì tôi cho rằng đã thì phải một lần cho ra trò…

 

Tình cờ sau khi ăn tối, tôi và đi dạo, thấy Lâm Trân Trân lại không mặc áo lót đi về phía rừng cây nhỏ.

 

Tôi bảo tôi về trước, bám theo ta .

 

Rừng cây nhỏ ban đêm tối om, từ xa tôi đã thấy một cảnh tượng châm chọc mắt.

 

Bên cạnh gốc cây, trai của Lâm Trân Trân vùi mặt vào ngực ta, lắc mặt qua lại như một đứa trẻ đang bú sữa dụi dụi. Điều quan trọng là, quần áo phần thân trên của Lâm Trân Trân đã bị lật lên tận cổ, để lộ ra ngoài.

 

Cảnh tượng cực kỳ phóng khoáng này khiến tôi nhíu mày, lấy điện thoại ra, điều chỉnh góc sao cho người tinh ý vào có thể nhận ra họ đang gì, không chụp đến vùng nhạy cảm của ta.

 

Ngay khi tôi nghĩ rằng họ sẽ còn gì đó trong cơn lửa , thì điện thoại của chàng trai reo lên, ta bắt máy rồi bỏ đi.

 

Ban đầu tôi cũng định rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi thấy Lâm Trân Trân chưa đi, nên cũng ở lại. Thì thấy Lâm Trân Trân gọi một cuộc điện thoại, chưa đầy mười phút sau, một chàng trai lạ mặt chạy đến, vừa thấy Lâm Trân Trân đã ôm chầm lấy ta, vùi đầu vào ngực ta dụi dụi.

 

Lúc này, chàng trai lên tiếng, giọng điệu ngông nghênh: "Lâm Trân Trân, khi nào thì cậu chia tay với Đại Huân , mỗi lần muốn tìm cậu, đều phải gọi điện thoại cho ta kiếm cớ đuổi ta đi, phiền phức quá."

 

"Chu Văn, sau khi tôi chia tay với ta, cậu sẽ trai tôi chứ?" Lâm Trân Trân .

 

"Ôi, tại sao nhất định phải trai ? Tớ thật sự không hiểu nổi, chúng ta cứ chơi công khai như thế này không sao? Nhất định phải ràng buộc lẫn nhau bằng mối quan hệ, chán chết." Chàng trai không vui.

 

Lâm Trân Trân đẩy chàng trai vẫn đang dụi vào người ta ra, tức giận : "Cậu muốn quen với cùng phòng của tôi, chẳng lẽ cậu trúng cùng phòng của tôi, Thẩm Vân, rồi? Tôi có gì thua kém ta, loại nhạt nhẽo như ta có gì hay ho…"

 

Tôi sững sờ trước cuộc trò chuyện của họ.

 

Nếu tôi nhớ không lầm, chàng trai tên Chu Văn mà Lâm Trân Trân nhắc đến là cùng phòng của Lưu Đại Huân, trai hiện tại của ta. Cũng chính là người cùng phòng mà Lâm Trân Trân muốn quen với tôi trong vụ việc ở phòng tắm lần trước.

 

Coi như tôi đã mở mang tầm mắt, không ngờ cảnh ngoại trong phim truyền hình lại xảy ra trong đời thực, hơn nữa lại là người bên cạnh tôi.

 

Cũng chẳng trách Lâm Trân Trân lại đột nhiên có thái độ thù địch với tôi, cố ý khiêu khích tôi, bôi nhọ tôi…

 

Sau khi ghi hình xong, tôi lặng lẽ rời khỏi rừng cây nhỏ.

 

Trở về ký túc xá, lòng tôi cũng bình tĩnh lại, suy nghĩ xem phải sao để ta nhận bài học.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...