Bạn cùng phòng đăng ảnh tôi mặc váy ngủ mát mẻ trong ký túc xá vào nhóm lớp.
“Xin lỗi, tôi định gửi cho trai, lỡ tay gửi nhầm vào nhóm.“
Nửa ngày sau tôi mới phát hiện ra.
Tôi lập tức đăng video ta mây mưa với hai gã đàn ông trong rừng cây vào nhóm.
Ghi : “Xin lỗi, tôi định gửi cho , lỡ tay gửi nhầm vào nhóm.“
1
Vừa xử lý xong dữ liệu ra ngoài ăn cơm, tôi lấy điện thoại ra định tìm một video giải trí xem lúc ăn.
Hàng trăm tin nhắn chưa đọc hiện lên, bè giục tôi mau vào xem tin nhắn nhóm lớp.
Tôi không thường mở nhóm lớp, luôn để chế độ im lặng, lúc này thấy nhóm hiển thị “3998 tin nhắn“ chưa đọc, cùng với chữ “Có người @ tôi“ màu đỏ, khóe mắt tôi giật giật.
Tôi click vào kéo thẳng lên tin nhắn đầu tiên, khi thấy bức ảnh Lâm Trân Trân đăng, một luồng khí lạnh từ đầu ngón chân lan thẳng lên đỉnh đầu khiến tôi run rẩy!
Là ảnh chụp lén tôi mặc váy ngủ trong ký túc xá tối qua.
Trong ảnh, tôi mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng manh, bên trong không mặc áo lót, lúc vươn vai, chất liệu mỏng manh của chiếc váy ngủ mùa hè dính sát vào da, đường cong cơ thể hiện rõ mồn một, có chút khiêu gợi hư hỏng.
Dưới bức ảnh là lời của Lâm Trân Trân: "Xin lỗi, tôi định gửi cho trai, lỡ tay gửi nhầm vào nhóm."
Hơn ba nghìn tin nhắn tiếp theo hầu như đều là những lời bàn tán của các học trong lớp về tôi.
Đây là nhóm lớp chuyên ngành Kỹ thuật Thông tin, trong nhóm có hơn sáu mươi người, gần ba phần tư là nam sinh.
Nghĩ đến việc ảnh riêng tư của mình bị phát tán vào nhóm, ngoài xấu hổ, chỉ còn lại sự tức giận ngập trời.
Tôi lập tức chạy về ký túc xá, thấy Lâm Trân Trân đang tán tỉnh với trai qua video, tôi giơ tay tắt cuộc gọi của họ, nghiến răng nghiến lợi : "Lâm Trân Trân, tại sao cậu lại đăng ảnh riêng tư của tôi mặc váy ngủ vào nhóm lớp!"
Lâm Trân Trân tôi với vẻ chế nhạo: "Tôi không phải đã trong nhóm rồi sao, tôi định gửi cho trai, lỡ tay gửi nhầm vào nhóm thôi mà?"
Nhìn thái độ của ta, tôi càng thêm tức giận, đạp một phát vào tủ quần áo của ta, tạo ra tiếng "Ầm" lớn. Thấy ta hét lên, tôi trừng mắt ta, hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn giận đang bùng nổ: "Gửi cho trai xem với gửi vào nhóm lớp có gì khác nhau? Đây là quyền riêng tư của tôi, những gì cậu đang là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của người khác, tôi có thể kiện cậu đấy!"
Lâm Trân Trân khinh thường : "Chụp một bức ảnh của cậu mà cậu ầm lên thế, minh tinh còn chẳng mình mẩy như cậu. Hơn nữa tôi còn gián tiếp quảng bá vóc dáng của cậu trong nhóm, giờ cả lớp đều biết cậu dáng đẹp, muốn theo đuổi cậu kìa, chẳng phải nên cảm ơn tôi sao?"
Ở cùng phòng hai năm, tôi luôn biết ta là người có đạo đức kém, giờ mới phát hiện ra ta hoàn toàn không có giới hạn.
Tôi không nhảm với ta nữa: "Cậu mau nghĩ cách gỡ bức ảnh xuống ngay!"
Cô ta nhún vai, vẻ mặt thờ ơ: "Không gỡ nữa rồi. Đã nửa ngày trôi qua, những người trong nhóm lớp, nên xem không nên xem đều đã xem hết rồi, chỉ là một bức ảnh mát mẻ hơn một chút thôi mà, cậu gì mà căng thẳng thế?"
"Dương Phượng, cậu xem có đúng không?"
Dương Phượng là một khác trong phòng, thấy Lâm Trân Trân có vẻ như là người có tiền nên thường xuyên nịnh hót ta.
Lúc này bị chủ nhân gọi tên, Dương Phượng liền hùa theo ta chế giễu tôi: "Tớ không dám đánh giá đâu. Nhưng mà Thẩm Vân, cậu dám mặc như rồi thì còn sợ người khác à?"
"Đúng , để người ta một cái cũng chẳng mất miếng thịt nào. Chưa đến trường học, lớp mình cũng có kha khá mỹ nữ, chưa thấy ai như cậu, y như là ai thèm cậu lắm , ầm lên, để người ta hai cái đã loạn, thật là hết nổi."
Dương Phượng còn thêm dầu vào lửa: "Có phải lại muốn đi mách giáo viên chủ nhiệm không?"
Lời của họ khiến tôi tức đến mức suýt nữa thì bay màu tại chỗ.
Tôi coi như đã hiểu rồi, Lâm Trân Trân đang ghi hận chuyện video lần trước…
Bạn thấy sao?