Đại Ca Và Nữ [...] – Chương 2

Trần Vi ngẩn người một lúc, tôi. Sau đó, ta hơi do dự rồi : “Công viên Hồ Biên đúng không? Trên mặt nước có một bóng người mặc đồ đỏ…”

Hôm đó tôi mặc đúng áo màu đỏ.

Lúc ấy, tôi gần như run rẩy, với ta: “Là tôi, Trần Vi, cuối cùng tôi đã tìm cậu rồi.”

Sau đó, Trần Vi tỏ với tôi, bảo tôi của ta.

Tôi đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.

ta là Trần Vi mà, người tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Chỉ là, về việc ta cứu tôi, tôi vẫn còn một số nghi vấn.

Ví dụ, ta bằng tuổi tôi, trong ký ức của tôi, ta có sức mạnh rất lớn, trông như một người trưởng thành.

Trần Vi rằng, khi đuối nước vốn đã không thể rõ, thêm vào đó tôi còn biết ơn ta, nên trong lòng đã cho hình ảnh của ta trở nên cao lớn hơn.

Tôi thấy điều đó cũng có lý.

Dù sao thì tên, quê quán và bộ quần áo mặc hôm đó đều trùng khớp.

Còn có gương mặt này, không thể nào nhầm .

Kể từ khi nhau, tôi một lòng một dạ với Trần Vi. Tôi hầu như không bao giờ giận dỗi ta, vì mỗi khi vào gương mặt này, nhớ đến việc tôi nợ ta một mạng, thì tôi còn lý do gì để giận dỗi chứ?

Lâu dần, Trần Vi cũng chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ rời bỏ ta, ta nắm bắt tôi một cách triệt để.

Trước khi Giang Lộ xuất hiện, chúng tôi chưa bao giờ có xung đột lớn.

Nhưng từ khi ấy xuất hiện, tôi nhận ra, thực ra giữa chúng tôi có rất nhiều vấn đề.

Tôi có chút mệt mỏi, tôi vẫn tha thứ cho Trần Vi.

ta là Trần Vi.

3

Sinh nhật của Trần Vi đến, chúng tôi định tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà, mời đám thân của ta đến tụ họp.

Không ngờ Giang Lộ cũng đến, và ấy còn mặc một bộ váy trễ ngực.

Tôi hỏi Trần Vi: “Anh gọi ấy khi nào ?”

Trần Vi trả lời: “Anh em đến đông đủ rồi, không gọi cậu ấy thì không tiện. Thụy Thụy, em yên tâm, với cậu ấy chỉ là thôi.”

Người đã đến rồi, không thể đuổi đi , với lại tôi cũng không muốn Trần Vi mất mặt trước mặt nhiều người, nên tôi không gì.

Nhưng vừa tới, Giang Lộ đã thản nhiên khoác vai Trần Vi: “Hôm nay cậu là nhân vật chính, tôi miễn cưỡng gọi cậu một tiếng ‘ trai’, xem tôi đối xử với cậu tốt chưa.”

Trần Vi đáp lại.

Cử chỉ của họ khiến tôi thấy khó chịu.

Trần Vi khá cao, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể thấy “phong cảnh” trước ngực của Giang Lộ.

Giang Lộ còn cố khoác vai và cổ ta, như sợ ta không thấy .

Bản năng của phụ nữ mách bảo tôi rằng, hành này hoàn toàn không phải vô .

Tôi kéo Trần Vi lại gần, ngầm cấu ta một cái, Trần Vi vẫn tỏ ra không hiểu gì.

Giang Lộ lại chạy sang chuyện với mấy chàng khác.

“Phi ca lại đẹp trai hơn rồi! Bạn đâu?”

“Chia tay rồi à, em đã từ lâu rồi mà, ấy quá nhạy cảm, suốt ngày khóc lóc, có chút ‘trà xanh’.”

“Phụ nữ phiền phức thật… Còn em? Em khác mà, em là nữ hán tử, tính thẳng thắn và rất trọng nghĩa.”

Tôi biết cũ của Phi ca.

đó chỉ hơi gầy một chút, chuyện nhẹ nhàng hơn, hoàn toàn không phải là “trà xanh.”

Sao có thể có người dễ dàng xấu một không quen biết là trà xanh cơ chứ?

Tôi càng Giang Lộ càng khó chịu. Sau đó, có người đến tặng quà cho Trần Vi.

Giang Lộ nhanh chóng quay lại chỗ chúng tôi, tự nhận quà thay cho Trần Vi: “Tôi thay mặt Vi ca cảm ơn cậu nha~”

“Cứ để đây, ừ, để chỗ này rồi.”

— Cô ấy còn hành xử như mình là chủ nhà hơn cả tôi.

Tôi cố nén sự khó chịu trong lòng, dịch chỗ đặt quà đi một chút.

Giang Lộ lập tức : “Linh Thuỵ, cậu đổi chỗ tí nữa Vi ca không tìm đâu.”

Tôi kìm nén giận: “Đây là nhà của ấy, sao lại không tìm ?”

Quà tặng biết bay đi đâu chắc?

Sau đó, Giang Lộ khát nước, liền cầm luôn cốc nước của Trần Vi trên bàn, chưa kịp để tôi ngăn lại, ấy đã uống cạn.

Tôi không khỏi sững sờ, hai phút trước Trần Vi còn dùng chiếc cốc đó, tôi không tin ấy không thấy.

Tôi nhắc nhở: “Cậu đang dùng cốc của Trần Vi.”

“Ồ.” Giang Lộ thản nhiên, rồi lại câu khiến người ta phát cáu—

“Tụi mình quen nhau lâu rồi, đều là thân, chỉ dùng chung cốc thôi, cậu không phiền chứ?”

Tôi vứt luôn cái cốc đó đi.

4

Trần Vi xót xa, bảo đó là cốc phiên bản giới hạn.

Giới hạn hay không, tôi chỉ muốn dùng nó để gõ vào đầu Trần Vi, cho ta tỉnh ra.

Trần Vi biết tôi giận, cuối cùng cũng không thêm gì.

Anh ta lúc nào cũng thế — tuy cho phép tôi , luôn giữ thái độ không mấy vui vẻ, khiến tôi càng tức giận.

Không ngờ sau bữa tiệc sinh nhật không lâu, chúng tôi lại cãi nhau vì Giang Lộ.

Chuyện bắt đầu từ một hôm, Trần Vi đột nhiên hỏi tôi có bản vẽ hỏng nào không.

Sau bốn năm học ở trường mỹ thuật, tôi có vô số bản vẽ bỏ đi, tôi không hiểu tại sao Trần Vi đột nhiên hỏi.

Anh ta : “Có một người muốn mượn một bản vẽ bỏ đi.”

Tôi hỏi: “Để gì?”

“Chắc là nộp bài tập.” Anh ta trả lời mơ hồ.

Tôi bắt đầu nghi ngờ.

“Bạn nào thế? Em không nhớ có ai học mỹ thuật mà—” chưa hết câu, tôi chợt nhớ ra, là Giang Lộ.

Giang Lộ cũng học mỹ thuật, ấy không đậu vào trường ở Bắc Kinh, mà phải đi học ở một thành phố khác.

Nghe , bốn năm đại học của ấy toàn là qua loa cho xong.

Không ngoài dự đoán, Trần Vi cũng không giấu nữa, thẳng với tôi rằng Giang Lộ muốn mượn một bản vẽ bỏ đi của tôi, giả đồ án tốt nghiệp để có thể lấy bằng tốt nghiệp.

Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối.

Nhưng Trần Vi không ngừng thuyết phục tôi.

“Thụy Thụy, coi như giúp một lần không?”

“Chỉ là một bản vẽ bỏ đi thôi mà, em đâu có dùng tới, bỏ cũng là bỏ, chi bằng cho cậu ấy mượn.”

“Thụy Thụy ngoan, Giang Lộ nhờ , nếu không giúp thì không hay lắm.”

Tôi vẫn không đồng ý, cho đến khi ấy bất ngờ :

“Em sẽ trả ơn mà, một bản vẽ bỏ đi cũng không chịu cho mượn.”

Nghe tôi cảm thấy rất khó chịu, cảm giác như ta đang dùng chuyện cứu mạng để ràng buộc tôi.

Nhưng ta đúng, tôi nợ ta. Cuối cùng, tôi chọn một bản vẽ bỏ đi có chủ đề “Ôm lấy đại dương” đưa cho Trần Vi.

Tôi : “Chỉ lần này thôi, xong rồi trả lại cho em.”

Trần Vi hứa chắc nịch.

Nhưng điều mà ngay cả Trần Vi cũng không ngờ tới là Giang Lộ không dùng bản vẽ của tôi để tốt nghiệp.

Cô ấy dùng nó để tham gia một cuộc thi.

Tôi chỉ biết điều này khi ban tổ chức công bố danh sách tác phẩm lọt vào vòng trong.

Không có WeChat của Giang Lộ, tôi về nhà và trực tiếp đối chất với Trần Vi.

Trần Vi cũng sững sờ, liền gọi ngay cho Giang Lộ bảo ấy qua giải thích rõ ràng.

Giang Lộ khác hẳn thường ngày, vẻ mặt tỏ ra rất tội nghiệp: “Xin lỗi nhé, tôi tưởng đây là bản vẽ bỏ đi của cậu, cậu chắc sẽ không dùng nữa mà.”

“Dù là bản vẽ bỏ đi, cậu cũng không thể dùng tác phẩm của tôi đi thi !”

“Xin lỗi xin lỗi, là lỗi của tôi, cậu đừng giận nữa nhé.”

Nhìn xem, bao nhiêu lâu rồi mà ấy vẫn gọi tôi là “cậu”, chẳng lẽ tôi không có tên sao?

“Tôi sẽ gọi cho ban tổ chức ngay,” tôi lạnh lùng , “Yêu cầu họ rút tác phẩm này khỏi cuộc thi.”

“Không !” Sắc mặt Giang Lộ lập tức thay đổi, “Nếu cậu , họ sẽ nghĩ tôi ăn cắp tác phẩm, sau này tôi sao tồn tại trong giới này ?”

“Cậu đã ăn cắp tác phẩm của tôi.”

Giang Lộ liếc Trần Vi: “Vi ca, cậu xem, rõ ràng là cậu tự đưa tranh cho tôi mà!”

Tôi: …

Cô ta có chút liêm sỉ nào không?

Trần Vi trông có vẻ khó xử.

Giang Lộ tranh thủ than thở: “Vi ca, cơ hội này quan trọng với tôi lắm, nếu trường biết chuyện, chắc chắn tôi sẽ không tốt nghiệp , cậu cũng biết tính mẹ tôi mà, bà ấy có thể đánh chết tôi!”

Trần Vi bắt đầu dao : “Thụy Thụy, thôi bỏ qua đi.”

“Không thể bỏ qua ! Đây là tác phẩm của em, không ai phép sử dụng!”

“Nhưng hình của Giang Lộ cũng khó xử thật… Em xem, hay lần này bỏ qua đi, đảm bảo cậu ấy sẽ không tái phạm.”

Tôi Trần Vi, chất vấn: “Anh là gì của ấy? Dựa vào đâu mà dám đảm bảo thay cho ấy?”

Tôi rất ít khi chuyện với Trần Vi kiểu này, ta sững người lại một lúc, rồi có vẻ hơi khó chịu.

“Linh Thụy, em lý chút đi!”

“Tôi không lý? Được thôi, tôi sẽ đi lý với ban tổ chức.”

“Thôi nào, chẳng phải chỉ là một bản vẽ bỏ đi thôi sao? Em có nhiều bản vẽ bỏ đi như thế, vẽ lại một cái mới không à? Sao phải tính toán chi li thế?”

Tôi không thể tin những lời này lại là từ miệng Trần Vi.

Tôi : “Trần Vi, thử nghĩ kỹ lại xem bản vẽ đó tên gì.”

“Gì cơ?” Trần Vi suy nghĩ một chút, “Ôm lấy đại dương, tên đó thì sao?”

Tôi im lặng, nước mắt trực trào ra.

Anh ta lại hỏi tôi “thì sao”.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...