Trước khi gặp Giang Lộ, tôi không biết có một từ gọi là “nữ hán trà xanh”.
Giang Lộ, giới tính nữ, là thân của trai tôi, Trần Vi.
Tôi đã nghe Trần Vi nhắc rằng, họ đã quen nhau hơn mười năm rồi.
Lúc đó, tôi ngây thơ nghĩ rằng, thân con của trai tôi hẳn là người phóng khoáng, và có thể trở thành của tôi.
Cho đến khi lần đầu gặp mặt, Giang Lộ không ngần ngại đặt chân lên người Trần Vi.
“Đi bộ tới đây mỏi chân quá, mau bóp chân cho đại ca.”
Nói xong, ấy mới tôi từ đầu đến chân rồi nhẹ:
“Cậu là của Trần Vi à? Chị đây với cậu ấy quen lâu rồi, cậu không phiền chứ?”
Tôi chưa kịp gì thì Trần Vi đã nhanh chóng đáp: “Cô ấy không phiền đâu.”
Giọng ta nhẹ nhàng như thể đã chắc chắn rằng tôi sẽ không phản ứng gì.
1
Tôi và Trần Vi đều là sinh viên năm cuối của cùng một trường đại học.
Vì lý do thực tập, tụi tôi một căn nhà ở bên ngoài.
Tôi rất Trần Vi, ta đã từng cứu tôi ra khỏi sự tuyệt vọng, và tôi luôn tin rằng tụi tôi sẽ mãi bên nhau.
Nhưng sự xuất hiện của Giang Lộ khiến tôi bắt đầu nghi ngờ điều đó.
Giang Lộ bằng tuổi với bọn tôi, trước đây ấy học ở một thành phố khác, khi vào năm cuối, ấy quay về Bắc Kinh thực tập và bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của tụi tôi.
Lần đầu gặp mặt, tôi đã nhận ra mối quan hệ của ấy và Trần Vi không hề bình thường. Họ có vẻ quá thân thiết.
Trần Vi giải thích rằng, giữa em thân thiết thì đều như , chỉ cần tôi tưởng tượng Giang Lộ là con trai thì sẽ không thấy lạ nữa.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi đang nghĩ quá nhiều, có thể họ thật sự chỉ là thân.
Cho đến hai ngày sau, khi tôi và Trần Vi chơi game, Giang Lộ cũng xin tham gia, lúc đó tôi không thể nổi nữa.
Biệt danh trong game của Trần Vi là “Sai Sai Thảo Uy Quân”, tôi luôn nghĩ “Sai Sai” chỉ là một tính từ.
Nhưng biệt danh của Giang Lộ lại là “Cao Điều Sai Sai Giang”.
Tôi hai cái tên và bối rối, liền hỏi Trần Vi: “Tên cặp à?”
“Không phải đâu,” Trần Vi , “Lúc đầu tạo tài khoản, cậu ấy là người đầu tiên đặt tên này, rồi bắt cả đám tụi đều phải lấy tên kiểu ‘Sai Sai của XXX’.”
“Đám nào cơ?”
“Là mấy người em biết đấy, em của .”
“Nhưng bây giờ họ không còn dùng tên đó nữa.”
“À, họ đổi rồi, còn thì quên mất thôi. Thôi vào game nhanh đi!”
Tôi chẳng còn tâm trí để chơi game nữa, muốn Trần Vi rõ ràng.
Anh ta tỏ ra hơi khó chịu: “Nếu là tên cặp đôi thì ra đường bị sét đánh chết chưa? Em không tin thì hỏi mấy em của mà xem. Mấy chuyện còn lại để xong ván này không?”
Cuộc trò chuyện của chúng tôi không bật mic, trong khi đó Giang Lộ ở trong game gọi qua kênh voice: “Làm gì đứng đơ ra đấy? Lề mề thế, nhanh lên nào.”
“Sai Sai của Thảo Uy Quân” nhanh chóng chạy về phía ấy.
Trong suốt trận đấu, Giang Lộ liên tục chuyện với Trần Vi.
“Đồ khốn! Cướp bùa xanh của tôi à? Tin không ba đánh chết mày giờ!”
“Ha, Trần Vi yếu quá rồi ~”
Tôi tắt mic suốt cả trận, cảm giác không vui tí nào.
Đến khi bùa xanh xuất hiện lại, Trần Vi vội vàng gọi tôi: “Vợ ơi, lại đây cho em bùa xanh này.”
Tôi bắt đầu chạy tới.
Một đồng đội ngẫu nhiên trong team bật mic: “Anh trai ơi, có cần hành hạ hội độc thân thế không? Vợ cậu không phải đang ngồi cạnh cậu à?”
Tôi sững người.
Ngồi cạnh Trần Vi là “Cao Điều của Sai Sai Giang.”
Đồng đội đã hiểu lầm.
Giang Lộ như không nghe thấy gì, im lặng không gì. Trần Vi giải thích: “Cậu ấy không phải vợ tôi, ‘Suối Suối Bình An’ mới là.”
Tôi dừng lại, không chạy đến nữa, mà quay đầu đi chỗ khác.
Trần Vi hỏi tôi: “Sao em không tới nữa?”
“Thôi, chỗ khác cũng có bùa rồi.”
“Ờ.”
Cuối cùng, bùa xanh đó vẫn thuộc về Giang Lộ.
Tôi mơ hồ cảm thấy, cuộc sống bình yên của tôi giống như bùa xanh đó, cũng sắp bị Giang Lộ lấy đi.
Sau trận đấu, dưới cầu kiên quyết của tôi, Trần Vi đã đổi biệt danh.
Tôi tưởng chuyện đã xong, sau đó tôi thấy tin nhắn WeChat của Trần Vi.
Giang Lộ hỏi: “Sao cậu đổi tên rồi?”
Trần Vi: “Bạn tôi bảo đổi.”
Giang Lộ: “Ngạc nhiên.jpg, cậu ấy khó chịu vì tên của tụi mình sao?”
Trần Vi: “Ừm, có chút đấy…”
Giang Lộ: “Cậu ấy giận rồi hả?”
Trần Vi: “Ừ.”
Giang Lộ: “Chịu luôn, tụi mình bao nhiêu năm thân thiết rồi, có gì đáng giận đâu chứ? Thật kỳ lạ… Haizz, nên mới , tôi chỉ thích chơi với con trai thôi, không thích chơi với con , con phiền phức lắm.”
Trần Vi không trả lời, có thể là ta không thấy hoặc không muốn trả lời.
Nhưng dù thế nào, tôi đã tức đến phát điên.
2
Trần Vi tắm xong bước ra, tôi chỉ vào cuộc trò chuyện trên điện thoại và hỏi ta chuyện này là sao.
“Giang Lộ chuyện lúc nào cũng , em đừng để tâm gì,” Trần Vi giải thích.
“Đừng để tâm? Vậy ấy xấu sau lưng em với trai em, và em còn không giận à?”
“Đó không phải là xấu,” Trần Vi cau mày, “Cậu ấy chỉ thẳng thắn, vô tư thôi.”
“Trần Vi! Thẳng thắn và độc ác là hai chuyện khác nhau!”
“Em Giang Lộ độc ác? Linh Thụy, sao em có thể về người thân của nhiều năm như thế? Quá đáng quá!”
Tôi Trần Vi, bỗng cảm thấy ta thật xa lạ.
Vẫn là gương mặt đó, gương mặt tôi đã nhớ thương suốt tám năm qua, giờ tôi lại thấy như không còn nhận ra ta nữa.
Tối hôm đó, tôi quay lưng về phía Trần Vi, không một lời nào. Tôi rất ít khi giận Trần Vi, chắc ta cũng không quen lắm, ta từ phía sau ôm lấy tôi.
“Thụy Thụy, đừng giận nữa mà,” ta kiên nhẫn dỗ dành tôi, “Sau này sẽ không để cậu ấy nữa.”
Tôi vẫn im lặng, Trần Vi cứ vỗ nhẹ vào lưng tôi, hết lần này đến lần khác.
“Thụy Thụy, em không muốn chuyện với nữa sao? Trước đây em từng sẽ chấp nhận mọi thứ thuộc về mà.”
Trái tim tôi khẽ rung lên, ký ức xưa chợt ùa về.
Gương mặt Trần Vi, dường như lại mờ dần, như đang ẩn sau làn nước.
Tôi đã từng rằng Trần Vi đã kéo tôi ra khỏi vực thẳm của sự tuyệt vọng, và điều đó không phải lời suông.
Quê tôi có một công viên ven hồ, như tên gọi của nó, trong đó có một cái hồ.
Ngày xưa, quanh hồ không có lan can, khoảng tám năm trước vào mùa hè, có một kẻ xui xẻo bị đuối nước ở đó, suýt mất mạng, sau đó lan can mới dựng lên.
Đúng , kẻ xui xẻo đó chính là tôi.
Lúc đó tôi còn đang học cấp hai, chơi với đám gần bờ hồ, đất ven hồ trơn trượt, tôi không may trượt chân ngã xuống hồ.
Tôi không biết bơi, theo bản năng cố vùng vẫy, chân tay dần trở nên nặng nề. Hồ khá sâu, tôi cảm thấy cơ thể mình ngày càng xa bờ, còn tôi không biết bơi, chỉ có thể đứng trên bờ gào thét.
Ngày hôm đó công viên rất vắng người, quanh hồ càng không có ai, đợi đến khi tôi chạy đi tìm người cứu thì chắc chắn tôi đã không còn sống nữa rồi.
Nước tràn vào phổi, cảm giác ngột ngạt đau đớn.
Đó là khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời tôi.
Tôi đã gặp tử thần, nó rằng muốn đưa tôi đi.
Nhưng có ai đó bất ngờ kéo tôi lại, không để tử thần đạt ý định, đưa tôi trở lại nhân gian.
Qua lớp sóng mờ ảo, gương mặt của người đó dần trở nên nhòe đi, trông còn rất trẻ, là nam giới. Tôi chỉ một cái, rồi mất đi ý thức.
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện.
Gia đình tôi khắp nơi tìm kiếm thông tin về “người hùng” đó, chỉ biết người đó cứu tôi xong rồi bỏ đi rất nhanh, không để lại gì cả.
Cuối cùng, sau nhiều lần hỏi thăm, chúng tôi nghe tên người đó từ những người có tuổi sống quanh khu vực công viên.
Trần Vi, người Bắc Kinh, đến đó du lịch.
Chỉ có ba thông tin đó.
Dòng người ở Bắc Kinh như biển rộng, chúng tôi thực sự không thể tìm thêm bất kỳ thông tin nào nữa, chỉ có thể giữ mãi ơn cứu mạng này trong lòng. Sau khi xuất viện, cơ thể tôi không sao, tôi bị ảnh hưởng tâm lý.
Ví dụ như sợ nước, có một khoảng thời gian dài tôi liên tục gặp ác mộng về việc bị chết đuối.
Thế , chỉ cần cuối cùng thấy gương mặt mờ ảo qua làn nước đó, tất cả nỗi sợ hãi trong tôi tan biến.
Trần Vi, ấy là vị thần của tôi.
Ba năm trung học, tôi cắm đầu vào học, mỗi khi mệt mỏi rã rời, tôi lại viết tên ấy vào cuốn nháp của mình. Tôi luyện viết tên “Trần Vi” còn đẹp hơn cả “Linh Thụy.”
Có lẽ là ông trời thương xót, khi tôi đậu vào một trường mỹ thuật ở Bắc Kinh, tôi đã vô cùng bất ngờ khi phát hiện, trong trường có một chàng trai tên là Trần Vi.
Tôi đã nghĩ, có thể chỉ là trùng tên thôi, khoảnh khắc gặp ta, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực—
Gương mặt của ta, có bảy phần giống với hình ảnh mờ ảo mà tôi đã thấy qua làn nước.
Hơn nữa, ta đúng là người gốc Bắc Kinh.
Để xác nhận, tôi đã hỏi ta: “Cậy đã từng đến Tô Châu chưa?”
Anh ta : “Từng rồi.”
“Tám năm trước, vào kỳ nghỉ hè, có phải cậu đã cứu một bị đuối nước không?”
Bạn thấy sao?