Đại Ca Trường Học – Chương 5

19

Cuối cùng, mấy đó cũng xin lỗi tôi.

Tôi chỉ xua tay, không chấp nhặt.

Dù gì cũng chỉ là những hiểu lầm và đôi chút tranh cãi.

Thật ra chỉ cần lời và hành không vượt quá giới hạn, thì những va chạm này về sau cũng chỉ là những kỷ niệm ngây ngô trong ký ức mà thôi.

Chúng ta rồi sẽ lớn lên từ những sai lầm này, trở thành những phiên bản tốt hơn của chính mình.

Lúc quay lại thì đã trễ một chút, Thẩm Tề Đình đã đi ra tìm chúng tôi.

Anh ấy cầm giúp chúng tôi mấy ly trà sữa, rồi hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi kể lại sơ qua.

Thẩm Tề Đình hỏi: “Em muốn giúp ấy à?”

Tôi gật đầu: “Thật ra cũng không hẳn là vì ấy, mà chỉ thấy có một kẻ liên tục lừa gạt nữ sinh trong trường như thật sự rất đáng ghét.”

Thẩm Tề Đình , xoa đầu tôi: “Anh hiểu mà~”

Tôi tưởng chuyện này tới đây là kết thúc rồi, nào ngờ chỉ hai ngày sau, Thẩm Tề Đình lại gửi cho tôi một tập tài liệu: [Người này khả năng là nghi phạm lớn nhất.]

Quả không hổ danh là đại ca trường, hành rất quyết liệt.

Tôi lặng lẽ gửi cho ấy một biểu tượng “like”.

20

Chuyện Liễu Linh Linh bắt kẻ lừa đảo nhanh chóng bão trên diễn đàn.

Càng đáng kinh ngạc hơn, nam sinh đó hóa ra là thành viên của hội sinh viên.

Bình thường trông rất nhiệt , tính cách lại hòa nhã, quan hệ rất tốt.

Dù ngoại hình bình thường, cũng không phải kiểu con thấy ghét.

Khi bị vạch trần, có đến bảy tám chục nữ sinh đã là nạn nhân của ta.

Anh ta đã giả danh rất nhiều chàng nổi tiếng đào hoa, đúng kiểu một tay săn trong các chiêu trò lừa đảo.

Số lượng người bị lừa quá nhiều, nhà trường cũng không thể khoan dung.

Anh ta bị xử khá nặng, cảm thấy không còn mặt mũi nào để ở lại trường nữa, nên đã xấu hổ mà tự thôi học.

Sau đó, Liễu Linh Linh gửi cho tôi một tin nhắn xin lỗi chính thức.

Trong tin nhắn, ấy còn : [Không phải muốn biện hộ, lúc đó tôi thật sự không biết Cố Thụy đã có .]

Điều này tôi cũng hiểu rõ.

Lúc đó tôi nghĩ rằng có vài chàng trai vốn dĩ không thích đăng mấy chuyện này lên mạng, và cũng thấy kiểu tính cách như của Cố Thụy không hẳn là không thể hiểu .

Còn Thẩm Tề Đình, chàng đẹp trai “lạnh lùng” đến mức có cả tin đồn là người vô cảm, có thể công khai mối quan hệ của chúng tôi ngay khi xác định, đã là điều khiến tôi rất ngạc nhiên nhất rồi.

Nhưng không ngờ, đó chỉ là khởi đầu.

21

Tôi sớm đã nhận ra sự kín đáo của Thẩm Tề Đình, rõ ràng vẫn chưa thấu ấy.

Thậm chí mấy người em của Thẩm Tề Đình còn phàn nàn:

“Không thể nào, lão đại, trước giờ chẳng bao giờ đăng gì lên mạng cả mà.”

“Sao giờ ngày nào cũng đăng, mà đã đăng thì toàn là mấy thứ phát cẩu lương!”

“Lão đại, thay đổi rồi đấy, tụi em phải chặn thôi!”

Trước những lời đe dọa, Thẩm Tề Đình hoàn toàn thản nhiên.

Rõ ràng không xem mấy em chí cốt trước đây ra gì.

Chuyện “vì quên ” Thẩm Tề Đình đã đến cực điểm.

Tôi mua trà sữa cho Thẩm Tề Đình, ấy đăng lên: [Bạn mua cho.]

Thẩm Tề Đình mua bữa sáng cho tôi, lại đăng: [Món thích.]

Ngay cả khi hẹn tôi đi chơi, cũng phải chụp một tấm ảnh phong cảnh từ góc của ấy: [Đang chờ , vui.]

Tôi: “…”

Quá mức lãng mạn rồi, thật sự khiến người ta xấu hổ chết mất.

Nhưng đúng là lại khiến lòng tôi ngọt ngào.

Đáp lễ, tôi cũng không kìm mà đăng một dòng trạng thái: [Xuống nhà gặp trai thôi!]

Ngay lập tức tôi nhận một tin nhắn.

… Từ bố tôi.

22

[Huỳnh Huỳnh này, có trai mới mà không với bố hả? Thi xong dẫn về nhà ăn cơm nhé.]

Tôi vui vẻ giơ điện thoại cho Thẩm Tề Đình xem.

Anh ấy lập tức căng thẳng, vẻ mặt ngượng ngùng lúng túng.

Thẩm Tề Đình khẽ hỏi tôi: “Anh, như ổn không?”

Từng chữ đều toát lên vẻ bất an.

Tôi rất tin tưởng vào trai của mình: “Yên tâm, ngay cả Cố Thụy cũng từng đến gặp bố em rồi mà.”

Khi đó bố tôi cũng chẳng gì.

Thẩm Tề Đình còn tốt hơn ta cả vạn lần!

Nghe , Thẩm Tề Đình lập tức tràn đầy khí thế: “Anh sẽ gặp, nhất định phải gặp!”

Trương Duyệt Duyệt và ba người của Thẩm Tề Đình khi nghe xong đều liên tục lắc đầu.

Nhìn đại ca trường, tất cả đều không hẹn mà cùng lộ vẻ thương cảm.

“Nước mắm chấm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!”

“Sở Huỳnh đã đủ để trị đại ca trường rồi, giờ lại có thêm cả bố của Sở Huỳnh nữa.”

“Thẩm Tề Đình, nguy hiểm…”

23

Mọi người rằng Thẩm Tề Đình đang trải nghiệm sớm cảm giác bị bố vợ tương lai chằm chằm.

Thẩm Tề Đình, người vốn trời không sợ, đất không sợ, mà lại căng thẳng đến mức mất ngủ.

Tôi chỉ có thể cố gắng an ủi ấy: “Bố em là người tốt mà!”

Thẩm Tề Đình giữ gương mặt căng cứng, đáp lại một cách cứng nhắc: “Anh biết.”

Nhìn ấy giống như một con robot … mà cũng đáng phết.

Tôi lén chụp lại, định dùng hình nền trong cuộc trò chuyện.

Thẩm Tề Đình hoàn toàn không phát hiện ra.

Đến nhà, tôi vui vẻ khoác tay Thẩm Tề Đình đi vào.

Bố tôi bước ra chào, ánh mắt dừng lại vài giây ở chỗ tôi đang khoác tay.

Tôi lập tức cảm nhận cơ bắp Thẩm Tề Đình càng thêm căng cứng.

Tôi vội buông tay ấy ra, nhào tới khoác lấy cánh tay bố.

Bố tôi thu lại ánh .

Chỉ thấy cả hai người đàn ông cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi qua lại hai người họ, đột nhiên thấy hình như cũng có chút ăn ý đấy chứ.

Bố tôi mỉm : “Đến là tốt rồi, vào ngồi đi.”

Thẩm Tề Đình bước từng bước cứng ngắc đi theo sau chúng tôi.

Chúng tôi ngồi xuống phòng khách.

Mẹ tôi ngay lập tức có cảm với Thẩm Tề Đình: “Bạn trai của Huỳnh Huỳnh trông đấy, là một đứa trẻ ngoan.”

Bà còn ghé tai tôi thì thầm: “Còn đẹp trai nữa, mẹ rất hài lòng.”

Tôi không nhịn toe toét, vẻ tự hào không giấu nổi.

Bố tôi khẽ hắng giọng, trao cho mẹ ánh mắt đầy ẩn ý.

Tiếc là mẹ hoàn toàn phớt lờ, thậm chí còn nhiệt hỏi Thẩm Tề Đình rất nhiều câu hỏi.

Thẩm Tề Đình từ từ hết căng thẳng, trả lời từng câu hỏi một cách nghiêm túc.

“Con là người địa phương, học trung học ở trường Bắc Nam.”

Tôi ngạc nhiên: “Ơ, là chúng ta là học cũ đó, sao trước giờ em chưa từng nghe về nhỉ?”

Thẩm Tề Đình tôi với ánh mắt phức tạp, rồi lắc đầu, khẽ mỉm : “Hồi trung học gầy lắm, thành tích cũng bình thường, trong trường rất mờ nhạt. Chúng ta lại không cùng lớp, em không biết đến cũng là chuyện bình thường thôi.”

Nghe , bố tôi trầm ngâm ngồi bên cạnh.

“Hình như tôi thấy cháu quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.”

Tôi cạn lời.

Bố ơi, bố có biết không?

Câu này thường chỉ xuất hiện trong mấy màn bắt chuyện sến súa thôi!

24

Bố tôi chỉ là thuận miệng thôi.

Nói đến đây, ông lại không kiềm mà tự hào :

“Con nhà tôi, Huỳnh Huỳnh, rất người khác quý, hồi cấp ba còn có một cậu nhóc ngốc nghếch ngày nào cũng bám đuôi con bé nữa đấy.”

“Có lần bị tôi bắt quả tang tại trận, tôi còn bảo cậu ta phải học hành cho tốt, sau này hãy đường đường chính chính đến mà theo đuổi Huỳnh Huỳnh nhà tôi.”

“Nhìn cậu nhóc đó ngây ngô lắm, bám đuôi Huỳnh Huỳnh cũng chẳng có ý xấu đâu. Nó còn cảm kích cảm ơn tôi rối rít, mà cũng tại thấy nó ngây thơ nên tôi mới chuyện phải trái cho nó hiểu.”

“Không biết giờ cậu nhóc ấy ở đâu rồi?”

Thẩm Tề Đình bất chợt sặc nước, ho mãi không dứt.

Tôi không tin: “Sao con không biết chuyện này nhỉ?”

“Lúc đó con đang lo học hành, bố có thể kể cho con nghe mấy chuyện này sao? Ai mà ngờ lại để Cố Thụy dụ dỗ con sớm chứ!”

Chưa kịp để tôi bất mãn, mẹ đã vỗ mạnh lên lưng bố một cái: “Nói mấy chuyện gì đâu không, Tiểu Đình còn đang ở đây đấy!”

Chỉ trong nửa tiếng gặp gỡ ngắn ngủi, mẹ tôi đã gọi Thẩm Tề Đình thành “Tiểu Đình” rồi.

Bố tôi ngồi bên đã bắt đầu tỏ vẻ chua lè như quả chanh.

Thẩm Tề Đình lấy hết can đảm : “Chú dì, con thật lòng thích Huỳnh Huỳnh! Sau này con sẽ luôn chăm sóc tốt cho ấy, xin dì yên tâm.”

Anh ấy bỗng đứng lên, cúi chào bố mẹ tôi.

Bố mẹ tôi đều ngẩn người.

Rồi mẹ tôi lập tức bật : “Ha ha ha ha đứa nhỏ này đáng quá, trông như đang cầu hôn ấy!”

Nghe , mặt bố tôi biến sắc.

Lại không tiện trách mẹ, ông chỉ có thể trừng mắt Thẩm Tề Đình, người vẫn còn đang cúi đầu.

Chỉ có tôi thấy gương mặt Thẩm Tề Đình đỏ bừng như muốn chui xuống đất!

Rõ ràng ấy cũng nhận ra mình hơi ngố.

Tôi lấy một quả nho trên bàn trà: “Ngọt quá! Thẩm Tề Đình, mau lại đây ăn đi!”

25

Tối đó, tôi lại mơ một giấc mơ.

Trong mơ, tôi vẫn là nữ sinh cấp ba.

Thật kỳ lạ, tôi thấy mình đang đọc sách trong tiệm sách.

Tôi nhận ra, góc của tôi là từ phía bên kia kệ sách.

Tôi bỗng nhớ ra, giấc mơ này tôi từng mơ vài lần hồi trung học.

Tôi thấy “Sở Huỳnh” bước tới, còn tôi thì vội vàng tránh đi.

Đợi tôi đi qua, tôi mới thò đầu ra.

Nhìn theo bóng lưng của tôi xa dần.

Khung cảnh lại chuyển, tôi thấy mình tan học và bị một nhóm nam sinh vây quanh.

Mấy nam sinh đó tôi không quen biết.

Họ nham hiểm với tôi: “Tiểu Đình phải không, đây đang thiếu chút tiền tiêu vặt, mượn cậu chút tiền nhé.”

Tôi nghe thấy giọng của mình, là một giọng nam: “Tôi không có, dù có cũng chẳng đưa cho các người.”

Mấy nam sinh đó lập tức biến sắc, giọng đầy ác ý:

“Không có à? Vậy thì lột đồ cậu ta ra xem!”

Đúng lúc này, tôi nghe thấy một giọng quen thuộc của chính mình vang lên từ không xa: “Các cậu đừng chạy, tôi đã báo cảnh sát rồi! Chú cảnh sát sẽ đến nhanh thôi!”

“Đồn công an gần đây chỉ cách có ba phút!”

Mấy nam sinh đó hoảng hốt vẫn gắng gượng để lại một lời đe dọa: “Con nhỏ báo cảnh sát kia, chờ đấy, tao nhớ mặt mày rồi!”

Tôi thấy mình chạy đến chỗ cậu ấy: “Bạn học, cậu không sao chứ?”

Tôi thấy khuôn mặt mình tươi như hoa.

Lúc này tôi mới thực sự hiểu ra, đây không phải là giấc mơ của tôi.

26

Người chủ trong giấc mơ này đã đi qua những con đường tôi từng đi, đến những nơi tôi từng đến.

Anh ấy đã mua loài hoa tôi thích bên lề đường.

Anh ấy đã cẩn thận chọn những món ăn vặt mà tôi thích trong siêu thị.

Trong quãng thời gian thanh xuân dài đằng đẵng ấy,

ấy ngày nào cũng lặng lẽ theo tôi về nhà, tôi vào cửa an toàn.

Là vì lời đe dọa của mấy nam sinh kia – “Con nhỏ kia chờ đấy,” lo rằng họ sẽ trả thù tôi.

Và cũng vì ấy thích tôi.

Vào một buổi chiều thứ Sáu nào đó, ấy đợi tôi thật lâu ở cổng trường không thấy tôi.

Anh ấy thử tìm tôi, rồi khi đi ngang nhà vệ sinh nữ, nghe thấy tiếng đầy bối rối và lúng túng của tôi: “Có nào ở ngoài không? Giúp mình một chút, cái đó của mình đến rồi…”

Anh ấy lập tức chạy ra khỏi cổng trường, mua băng vệ sinh, lấy hết can đảm để bước vào nhà vệ sinh nữ.

Anh ấy nhanh chóng nhét gói băng từ khe cửa đưa vào, rồi không lời nào liền chạy mất.

Thì ra, đó cũng là ấy…

Lúc đó, tôi chỉ thấy là tay của một nam sinh.

Tôi biết ơn sự im lặng của ấy từ đầu đến cuối.

Khi ấy tôi đã nghĩ, người nam này thật tinh tế, chu đáo và tốt bụng, ấy chắc chắn là chàng trai tuyệt vời nhất trên thế giới.

27

Chàng trai tuyệt vời ấy, mỗi ngày đều cố gắng ép mình uống mấy hộp sữa để cao hơn.

Dù có những lần ấy uống đến mức muốn ói, chưa bao giờ từ bỏ.

Anh ấy còn đăng ký lớp học bốc để trở nên mạnh mẽ hơn.

Dù mỗi ngày bị đánh đến bầm dập, ấy cũng không bỏ cuộc.

Cho đến một ngày, ấy đã một mình hạ gục đám nam sinh đó, và cảnh cáo chúng không tổn thương tôi.

Tên cầm đầu bị đánh đến mức phải ríu rít xin tha, nghe liền oan ức kêu lên: “Đó là chuyện của một năm trước rồi, lúc đó bọn này chỉ biết là một thôi, có rõ mặt đâu!”

Anh ấy đã viết trong cuốn nhật ký của mình: [Tôi muốn bảo vệ người tôi thích, không muốn ấy chịu chút tổn thương nào.]

Tôi thấy ấy gấp cuốn nhật ký lại, trên bìa viết tên: Thẩm Tề Đình.

28

Sau khi tỉnh khỏi giấc mộng, tôi nước mắt rưng rưng nhắn tin cho Thẩm Tề Đình: [Thẩm Tề Đình, rốt cuộc đã giấu bao nhiêu chuyện từ hồi cấp ba rồi. Tại sao không sớm cho em biết?]

Ba phút trôi qua, không thấy Thẩm Tề Đình trả lời.

Năm phút, vẫn chưa có hồi âm…

Mười phút, vẫn yên lặng…

Đến phút thứ mười lăm…

Tôi nghĩ, tên ngốc này chắc vẫn còn đang ngủ đấy chứ?

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng Thẩm Tề Đình gọi tên tôi từ dưới ký túc xá.

“Sở Huỳnh!”

Tôi lao ra ban công xuống.

Thẩm Tề Đình đứng bên dưới, tay cầm một bó hoa dành dành vẫy lên.

Nhìn thấy tôi, ấy hét lớn:.“Sở Huỳnh, đã thích em từ rất lâu rất lâu rồi! Em có muốn ở bên mãi mãi không?”

Lời tỏ này thuộc về Thẩm Tề Đình của những năm cấp ba.

Là lời mà chàng trai trong giấc mơ ấy chưa từng dám ra.

Tôi vừa buồn vừa muốn khóc, chỉ muốn mắng ấy:.“Anh có bị ngốc không? Em đã là của rồi mà!”

Chúng tôi đứng từ xa nhau, vừa ngốc nghếch vừa khóc òa lên.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy giọng của Trương Duyệt Duyệt phía sau mắng to:

“Hai người bị điên à!”

“Sáng sớm cái gì mà như phim chia ly sinh tử thế hả?”

“Muốn thể hiện cũng không phải bằng cách này đâu!”

Lúc ấy tôi mới sực tỉnh, vội vàng chạy xuống tầng như đang trốn, kéo theo đại ca trùm trường chạy theo.

Anh ấy vừa chạy vừa hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Tôi ngước trời, đáp lại đầy bất lực: “Tỉnh ra mới thấy quá mất mặt.”

Còn biết sao ?

Tranh thủ lúc mấy nữ sinh trong ký túc xá chưa kịp chạy ra xem hai đứa ngốc nào đang trò, thì phải nhanh chóng chạy trốn thôi.

Hai đứa cùng nhau chạy trốn!

(Hết truyện)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...