Đại Ca Trường Học – Chương 3

8

Đại ca trường lúc nghiêm túc thì khí thế khá là áp đảo.

ấy chằm chằm vào tôi, chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi bị đến không thoải mái.

Tôi vừa mở miệng định , thì lại đánh ra một cái ợ rõ to!

Không khí bỗng chốc trở nên rất yên lặng.

Mặt tôi đỏ bừng lên.

Đại ca trường “phì” một tiếng thành tiếng.

Đôi mắt sâu thẳm của ấy lúc này ngập tràn ý

A! Tại sao tôi cứ phải mất mặt trước ấy như thế này!

Những khoảnh khắc xấu hổ nhất trong hai mươi năm cuộc đời của tôi đều bị đại ca trường thấy hết rồi.

Tôi cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, coi như chưa có gì xảy ra.

Tôi một cách đúng lý hợp : “Tôi từ chối!”

Đại ca trường nhướng mày: “Cho tôi một lý do.”

Tôi: “Giả vờ người kiểu này nhàm chán lắm, tôi không muốn miễn cưỡng bản thân vì mấy người mình không quan tâm.”

“Người khác muốn gì thì cứ để họ .”

Đại ca trường gõ gõ bàn: “Hình như quên rồi, giờ người ta đang đến tôi.”

Tôi lập tức đơ người: “… À, đúng rồi nhỉ!”

Đều là do tôi mà ra.

Tên đại ca trường lắc đầu: “Được thôi, thì không giả vờ nữa, chúng ta hẹn hò đi.”

Tôi ngơ ngác: “Hẹn hò gì cơ?”

Đại ca trường tôi một cách nghiêm túc: “Hẹn hò thật đấy. Sở Huỳnh, hẹn hò với tôi nhé.”

Tôi sững sờ: “Anh đang tôi à?”

Đại ca trường thở dài: “Không còn cách nào khác, mỗi đêm đều đến quyến rũ tôi. Tôi bị quyến rũ đến rung luôn rồi.”

Tôi ấp úng phản bác: “Làm gì có mỗi đêm, rõ ràng chỉ có tối qua thôi mà…”

Tôi vội vàng đưa tay bịt miệng mình lại.

Đại ca trường đắc ý : “Ha! Cô thừa nhận rồi nhé!”

Tôi tức giận đập bàn: “Anh gài bẫy tôi!”

Đại ca trường giơ tay đầu hàng: “Được, , tôi nhận thua.”

Bàn tay lớn của ấy bỗng nhiên phủ lên nắm lấy tay tôi, ấm áp và khô ráo.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi như trống rỗng.

Giọng của ấy trầm bổng và du dương, dịu dàng như thì thầm:

“Sở Huỳnh, mỗi đêm đều xông vào giấc mơ của tôi mà điều mình muốn.”

“Xin hỏi tôi sao không rung đây?”

Thẩm Tề Đình lặng lẽ tôi, lúc này lại khiến tôi không thể rời mắt đi hơn bất kỳ lúc nào khác.

9

Tôi lại nhớ đến Cố Thụy.

Khi xưa ta tỏ rất đơn giản, nhờ người gửi đến một bức thư .

Lời lẽ giản dị, chỉ một câu: [Tớ thích cậu, tớ nhé.]

Thời cấp ba, như thế đã đủ khiến người ta xao xuyến.

Tôi khi đó đầy mơ mộng về , chưa từng nghĩ đến là gì.

Cố Thụy đẹp trai, học giỏi, nổi tiếng trong trường nên tôi liền vui vẻ đồng ý.

Nhưng rõ ràng là ta theo đuổi tôi, mà tôi lại luôn cảm thấy mình như đang chạy theo ta.

Tôi vốn chậm chạp, Cố Thụy lại tưởng tôi không cảm nhận gì.

Trong suốt ba năm trời, tôi dần nhận ra, ta không thật sự thích tôi.

Khi tôi bối rối, ánh mắt của Cố Thụy đầy vẻ chán ghét.

Khi tôi vui vẻ ăn đồ ăn vặt, Cố Thụy cũng không muốn ngồi cùng tôi.

Khi đi dạo phố cùng nhau, tôi quá vui vẻ nhảy nhót, Cố Thụy thậm chí còn giả vờ như không quen biết tôi.

Trong ba năm nhau, tôi luôn là người đuổi theo ta.

Từ bỏ cần can đảm, tôi không thể .

Tôi giả vờ như chẳng bận tâm, giả vờ vui vẻ một mình.

Tôi giả vờ chậm chạp đến mức không nhận ra trai mình không mình.

Tôi giấu hết cảm vào một góc nhỏ.

Cho đến khi chia tay, tôi lặng lẽ chấp nhận tất cả.

Chính sự xuất hiện của đại ca trường đã vỡ lớp cảm bị phong ấn ấy.

Trước mặt ấy, tôi không cần giả vờ.

Tôi có thể thoải mái là chính mình, một cách chân thật, thậm chí những khoảnh khắc bối rối cũng không còn là cái gai khó chịu, mà đã hóa thành những kỷ niệm vui vẻ.

Tôi bị nụ của đại ca trường mê hoặc, không kiềm gật đầu.

Đại ca trường nở một nụ phóng khoáng, thở phào nhẹ nhõm.

“Hú hồn, suýt nữa thì thất bại rồi.”

Tôi không rõ ý ấy.

Trên điện thoại nhận tin nhắn của Trương Duyệt Duyệt:

[Chuyện gì đây! Đại ca trường mười phút trước vừa đăng lên diễn đàn đang hẹn hò với cậu!]

[Bài đăng đang bùng nổ kìa!]

[Giỏi lắm Sở Huỳnh, không ngờ con bé ngốc ngây thơ như cậu cũng biết lừa chúng tôi rồi!]

Tôi giật mình nhảy dựng lên: “!!!”

Đại ca trường lại nhướng mày: “Chỉ là giới thiệu của cho mọi người thôi mà.”

Tôi suy nghĩ: “Không đúng nhé, mười phút trước em còn chưa đồng ý mà!”

“Anh đã cài sẵn giờ đăng bài, chậc, không ngờ trễ mười phút mới thành công.”

“Vậy thì em rút lại lời đồng ý.”

“Đừng mà, mấy chi tiết đó không quan trọng, quan trọng là đã đồng ý rồi thì không thể nuốt lời, nếu không sẽ lớn chuyện đấy.”

“Anh sẽ rằng em, Sở Huỳnh, là đồ bạc .”

Tôi khó mà tin nổi, một đại ca trường cao to thế này mà lại bắt đầu giở trò ăn vạ rồi.

Xin hỏi, trai vừa mới “ra lò” này có thể trả lại không?

Chúng tôi đang cãi nhau, thì Trương Duyệt Duyệt lại gửi tin nhắn:

[Liễu Linh Linh điên rồi, ta cũng vừa mới đăng bài!]

[Sở Huỳnh, cậu bình tĩnh, đừng hoảng nhé…]

Tôi ngẩn người.

10

Bài đăng của Liễu Linh Linh có tiêu đề rất nổi bật: [Hy vọng một số gã cặn bã lộ bản mặt thật, đừng để có thêm nào bị tổn thương nữa.]

Dù không chỉ đích danh, ta đăng kèm một ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.

Nội dung là những lời ve vãn, câu cuối cùng lại viết: [Liễu Linh Linh, tôi chỉ với thôi, giờ chán rồi, tạm biệt!]

Tên người trong ảnh chụp màn hình bị mờ, thế ảnh đại diện của đối phương lại rõ ràng là đại ca trường.

Những người vừa nãy còn sôi nổi chúc mừng mối mới của ấy trên diễn đàn, phần lớn đều im lặng.

Không khí trở nên rất ngượng ngùng.

Khi nhắc lại, ai cũng tỏ vẻ đồng cảm với tôi.

[Ngay cả Liễu Linh Linh mà đại ca trường cũng lừa dối, liệu ấy có thật sự thích mới không…]

Những bình luận tương tự nhận khá nhiều người đồng .

Trương Duyệt Duyệt vẫn liên tục nhắn tin cho tôi:

[Cậu bình tĩnh chút, may là mới hẹn hò, có thể kịp rút lui.]

[Đừng ngu ngốc mà tin tưởng một người vừa mới quen.]

[Thật ra chúng ta không hiểu rõ ta lắm, đúng không?]

Tôi ngẩng đầu hỏi thẳng đại ca trường: “Chuyện này là sao?”

Anh ấy, đang xem diễn đàn với tâm thế đợi mọi người chúc mừng của mình, lúc này rõ ràng cũng đã thấy.

Anh ấy nhíu mày, sắc mặt rất khó chịu.

Đại ca trường gãi đầu bực bội: “Không biết em có tin không…”

Nghe có vẻ rất ngốc, tôi cắt lời ấy.

Tôi với giọng khẳng định: “Em tin, thì em sẽ tin.”

Ánh mắt của đại ca trường như thắp sáng, sắc mặt ấy đã tốt hơn nhiều.

Anh ấy rõ ràng vui hơn hẳn.

Cả người cũng nhẹ nhõm hẳn đi.

Đại ca trường nhún vai bất đắc dĩ:

“Anh chưa từng chuyện với ta, người đó chắc chắn không phải là .”

Anh ấy thở dài, ánh mắt đầy vẻ xin lỗi: “Anh có thể chứng minh mình không . Nhưng dù sao thì cảnh khó xử này cũng đã xảy ra rồi. Anh xin lỗi.”

Tôi vừa định mở miệng, thì lại nhận thông báo tin nhắn mới.

Là từ Cố Thụy.

11

Tôi mà thấy hối hận vô cùng.

Sao đến giờ tôi vẫn chưa chặn tên đần này nhỉ?

Anh ta đã trực tiếp kéo chỉ số IQ trung bình của bè trên WeChat của tôi xuống, cũng như giảm độ an toàn môi trường.

Tôi liếc tin nhắn của ta: [Sở Huỳnh, sao có thể ở bên một người như thế?]

Tôi nhanh chóng gõ từng chữ: [Quên chưa dọn rác điện thoại, lại để tìm cảm giác tồn tại rồi, không cần cảm ơn đâu.]

Rồi tôi lập tức chặn luôn.

Đại ca trường lại mua một ly nước đá nhét vào tay tôi.

Là vị vải đào, ngọt mát đến tận tim.

Anh ấy đứng trước mặt tôi, bỗng nhiên trông có vẻ hơi ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng.

Chưa kịp để tôi hỏi có chuyện gì, đại ca trường đã bước nhanh tới, bàn tay to lớn kéo lấy tay tôi: “Anh sẽ dắt tay em đi, em cứ tập trung uống đi.”

Mặt ấy hơi đỏ.

Rõ ràng chỉ là nắm lấy cổ tay tôi thôi, mà đại ca trường lại có vẻ rất cẩn thận, không dám dùng sức.

“Tay con hóa ra lại nhỏ nhắn như sao? Cảm giác như có thể bóp nát dễ dàng .”

Anh ấy thì thầm trên đỉnh đầu tôi.

Trương Duyệt Duyệt còn hay tôi ngốc, rõ ràng là đại ca trường ngốc hơn tôi nhiều.

Tôi cúi đầu hút một ngụm nước đá, không kìm mà mỉm .

Tâm trạng thật sự rất tốt.

Tôi tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu ?”

Đại ca trường lại trở lại vẻ phong lưu: “Anh dẫn em đi gặp mấy em tốt của . Họ đã muốn gặp em từ lâu rồi.”

Đúng , hình như hẹn hò thì phải dẫn người đi giới thiệu với bè.

Cố Thụy trước giờ chưa từng đưa tôi đi gặp cùng phòng và bè của ta, tôi muốn giới thiệu ta với cùng phòng của tôi thì ta cũng không bao giờ vui vẻ.

Trương Duyệt Duyệt từng cảm thán sau khi tôi và Cố Thụy chia tay:

“Sở Huỳnh, lúc đó tôi đã nghĩ rồi.”

“Đúng thế, nếu không phải vì tôi từng thấy hai cậu đi cùng nhau, thì tôi thật sự nghi ngờ việc Cố Thụy là trai cậu chỉ là ảo tưởng của cậu mà thôi.”

Nghĩ đến đây, tôi hạ quyết tâm: “Thẩm Tề Đình, để em gọi mấy đứa cùng phòng đến luôn nhé.”

Tôi nghĩ đại ca trường sẽ do dự, không ngờ ấy lập tức tôi đầy phấn khích: “Thật à? Không vấn đề gì, sẽ đặt một phòng lớn.”

Tôi ngẩng đầu : “Không vấn đề gì, tụi nó chắc cũng sẽ vui lắm.”

Tôi nhắn vào nhóm chat cùng phòng: [Mau đến đi, đại ca trường mời ăn tối!]

Nhóm chat lập tức sôi :

[Bữa tối miễn phí, đến liền! Tiện thể bảo vệ Sở Huỳnh của chúng ta.]

[Trương Duyệt Duyệt, cậu đấu lại nổi đại ca trường không? Không sao, tôi là pháp sư online có thể trị thương từ xa.]

[Các cậu cứ đi trước bảo vệ đi, để tôi nghiên cứu đường lui khẩn cấp.]

Tôi không nhịn : [Yên tâm đi, người đó thật sự không phải là đại ca trường đâu, hiểu lầm này sẽ sớm giải quyết thôi.]

Dựa vào vẻ tự tin, bình tĩnh và những ẩn ý của Thẩm Tề Đình, tôi đoán là .

Dù quen Thẩm Tề Đình chưa lâu, tôi lại rất tự tin vào sự hiểu biết của mình về ấy.

Tôi suy nghĩ rồi bổ sung: [Đại ca trường sẽ dẫn vài người em của ấy theo, nghe bảo họ đều rất đẹp trai đấy.]

Trương Duyệt Duyệt gửi đến một biểu tượng cắn răng nghiến lợi: [Đáng ghét, nắm trúng điểm yếu của tôi rồi!]

Tôi đoán không sai.

Trước bữa tối, đại ca trường đã xuất hiện trên diễn đàn, đích thân phản hồi.

12

Liễu Linh Linh tuy có vài khuyết điểm nhỏ, về bản chất ấy không phải là người xấu.

Hơn nữa, ấy khá tự cao, nên không thể chuyện bịa đặt và bôi nhọ người khác .

Sự tức giận của ấy là thật.

Liễu Linh Linh đã đăng hàng chục ảnh chụp màn hình tin nhắn trên diễn đàn, số lượng đó không thể là giả mạo.

[Nếu Thẩm Tề Đình không thừa nhận, tôi sẽ đưa lên cho thầy trưởng khoa kiểm tra.]

Đại ca trường vẫn không thừa nhận.

Toàn trường đều đang hóng hớt trên diễn đàn.

Tôi cũng im lặng quan sát.

Đại ca trường xuất hiện, phản hồi một cách điềm đạm và chắc chắn: [Tôi không biết kẻ đã lừa là ai, tuyệt đối không phải là tôi.]

Anh ấy đính kèm một video quay màn hình, hiển thị tài khoản thật của mình.

[Đây mới là tài khoản cá nhân của tôi. Tôi đã dùng tài khoản này ba năm rồi.]

Không chỉ , mấy người em của đại ca trường cũng đồng loạt lên tiếng chứng thực.

[Tôi có thể chứng minh tài khoản của Thẩm Tề Đình là tài khoản này.]

[Đúng , mà tôi cũng chưa từng thấy ấy có tài khoản nào khác.]

Tài khoản mà Liễu Linh Linh đăng tải, từ tên đến ảnh đại diện đều giống hệt.

Ngoài sự khác biệt ở tài khoản đăng ký, thì giữa hai tài khoản có khoảng hơn chục ký tự khác nhau ở một chữ cái.

Tài khoản của đại ca trường là “qitingchuying”, còn tài khoản mà Liễu Linh Linh đã kết thì chữ “ying” bị đổi thành “ylng”.

Rõ ràng là một tài khoản giả mạo.

Dân mạng hóng hớt cũng đã xác nhận chuyện này.

Họ rất phấn khích:

[Wow, là Liễu Linh Linh bị một kẻ giả mạo đại ca trường lừa.]

[Cô ấy đã chuyện với người đó hơn 2 tháng trời…]

[Buồn chết mất, bảo sao có một khoảng thời gian ấy nhiệt với đại ca trường thế.]

[Nếu là xa thì còn hiểu, chứ cùng trường ngẩng đầu cúi đầu là thấy nhau mà.]

[Không thấy trong tin nhắn kẻ lừa đảo toàn kiểu mình tâm trạng không tốt hoặc không ý sao, không thì lại xin lỗi.]

[Liễu Linh Linh lại dễ dàng mắc bẫy như !]

Diễn đàn tràn ngập các bình luận bàn tán.

Sau khi bị vạch trần, Liễu Linh Linh cũng không còn tiếng nào trên diễn đàn nữa.

Nói đi cũng phải lại, chuyện này cũng không hoàn toàn trách ấy .

Ai mà ngờ thời nay lại có người giả mạo đại ca trường chứ?

ấy chọn “vạch trần” vào ngày hôm nay cũng chẳng có ý tốt gì, dù sao ấy cũng là nạn nhân của vụ lừa đảo này.

Tôi lười so đo với Liễu Linh Linh.

Điều tôi ý là, cái tên “Chuying” trong tài khoản của đại ca trường.

Chẳng lẽ là tôi suy nghĩ nhiều quá sao?

Khi tôi và ấy kết là qua số điện thoại, lúc đó cũng không để ý đến chi tiết này.

Tôi không kiềm lấy điện thoại ra xem lại để xác nhận.

Nhưng, Thẩm Tề Đình tài khoản này ấy đã đăng ký từ ba năm trước.

Một năm chỉ có thể đổi tên tài khoản một lần.

Trong khi tôi với ấy mới chỉ quen nhau hai tuần thôi…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...