Đại Ca Mua Bảo [...] – Chương 4

Trong bóng tối, tôi vẫn không giấu sự khinh thường trong mắt. Đây thật sự là sự tranh đấu giữa các bang phái à?

 

Tự mình chạy đến chỗ của người ta rồi gọi điện báo cảnh sát, tố cáo đối phương bán rượu cho trẻ vị thành niên?

 

Tôi không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể dùng tay sờ mó để phán đoán hoàn cảnh xung quanh.

 

Bỗng dưng, tôi sờ thấy một thứ gập ghềnh bao quanh bởi một lớp vải. Vì thế, tôi bèn thò tay vào trong lớp vải rồi tiếp tục sờ soạng.

 

Bên tai vang lên tiếng rên rỉ của Châu Dục Bạch: “Mặt Rỗ!”

 

Tôi cực kỳ hưng phấn: “Đại ca! Mặt tường ở đây không hề phẳng! Còn có thể chuyển ! Có phải là đang ẩn giấu thứ gì hay không?”

 

Châu Dục Bạch: “......”

 

...

 

“Rầm!”

 

Thế giới tăm tối bỗng trở nên sáng bừng lên, ánh sáng đột ngột xuất hiện khiến tôi không khỏi hoa mắt, căn bản là không thể mở mắt ra .

 

Tôi hơi híp mắt lại, tầm cuối cùng cũng không còn mờ mịt như ban nãy nữa.

 

Trì Dã nghiêng đầu nở một nụ đầy ẩn ý, ánh mắt hiện lên vẻ hài hước.

 

Con mẹ nó, xong đời rồi.

 

May mắn của Châu Dục Bạch muốn đến để ấy rồi.

 

Châu Dục Bạch vẫn tiếp tục hít sâu, sự hài hước trong mắt Trì Dã càng tăng lên.

 

Tôi ngờ vực theo ánh mắt của Trì Dã, sau đó thấy……

 

Bức tường bị tôi nghi ngờ có ẩn giấu thứ gì đó……

 

Hóa ra bức tường mà từ nãy đến giờ tôi sờ lại là bụng của Châu Dục Bạch……

 

Muốn băm nát cái tay này ghê! Tôi không thể giữ cái tay này lại !

 

Aaaaaaa!

 

Tôi về phía Châu Dục Bạch, mặt ấy đỏ bừng lên, ánh mắt có chút thẹn thùng.

 

Càng càng trông giống một vợ nhỏ……

 

Tôi nhanh chóng rút tay lại, sau đó túm lấy một chai rượu Tây trên kệ để đồ trong nhà kho trực tiếp xối lên tay, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tôi ô uế, tôi ô uế, tôi ô uế!

 

Giờ phút này, tôi chỉ muốn băm cái tay này ra rồi ngâm vào dung dịch sát khuẩn thôi! Tôi không đâu!

 

Giọng lạnh lùng của Trì Dã vang lên bên tai tôi: “Chai rượu này trị giá 5000 đô Mỹ.”

 

Tay tôi run lên, suýt chút nữa thì rơi chai rượu xuống sàn.

 

Thứ rượu chết tiệt gì , có thể mua cái mạng của tôi luôn rồi.

 

Tôi không nhịn mà cãi lại cậu ta: “Ai lại tùy tiện ném một chai rượu trị giá 5000 đô trong một nhà kho nhỏ xíu như thế này?”

 

Trì Dã trả lời một cách đầy hiển nhiên: “Tôi.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...