“Châu Dục Bạch, nếu như em sống chân thật hơn một chút, chắc chắn em sẽ hết tất cả những người đã nô dịch em!”
Châu Dục Bạch ngay lập tức câm miệng, cúi thấp đầu xuống, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của chính mình.
Buổi tối, Châu Dục Bạch muốn tôi cùng ấy tham dự một bữa tiệc. Thân là một nô lệ tư bản, tôi không có quyền lên tiếng, cho nên chỉ có thể đồng ý với ta.
Lại không ngờ rằng mẹ của Lâm Điềm Điềm lấy cớ nhớ ấy nên mới nhờ Châu Dục Bạch lừa tôi đến gặp bà ta.
Thôi Hoàn chăm sóc bản thân rất tốt. Là một phu nhân nhà giàu, bà ta căn bản không cần dầm mưa dãi nắng, trên người không để lại chút dấu vết nào của thời gian, trang điểm sắc sảo chỉn chu. Lúc chúng tôi bước vào, bà ta đang ân cần rót trà cho cha dượng của Lâm Điềm Điềm.
Tôi về phía Châu Dục Bạch, ấy nở một nụ chột dạ: “Dì Thôi đã lâu không gặp em, rất nhớ em, cho nên nhờ tôi dẫn em đến đây.”
Châu Dục Bạch không biết từ trước đến nay Lâm Điềm Điềm đã chịu sự tra tấn tinh thần như thế nào cho nên mới bị Thôi Hoàn lợi dụng, tôi không trách ấy.
Tôi xoay người tính rời khỏi đây lại bị Từ Châu gọi lại: “Dù sao cũng đã đến rồi, ngồi xuống uống một tách trà rồi hẵng đi, tao và mẹ mày cũng có chuyện muốn .”
Tôi không thèm ngồi xuống, thẳng thừng : “Con không quen uống loại trà quý giá đến như , có chuyện gì thì cứ thẳng đi, con nghe.”
Từ Châu đánh giá tôi từ trên xuống dưới, dường như có chút bất ngờ.
Cũng không trách sao ông ta lại phản ứng như . Bởi vì những chuyện dơ bẩn đó, sự sợ hãi của Lâm Điềm Điềm đối với Từ Châu như khắc sâu vào tận xương tuỷ, bình thường ngay cả thẳng vào mặt Từ Châu cũng không dám.
Thôi Hoàn cũng ngẩn người, bà ta nhanh chóng hoàn hồn lại: “Con cũng lớn già đầu rồi, cũng nên tìm một người ổn định để kết hôn. Mẹ và ba của con đã giúp con tìm một người, con trai lớn của chủ tịch tập đoàn Tưởng Thị vừa mới ly hôn, rất hợp với con.”
Bà ta vừa xong, tôi không tức giận chút nào, Châu Dục Bạch đứng bên cạnh tôi đã ngay lập tức lộ ra biểu cảm khó coi, mặt mày âm trầm, khí chất sát trên người càng thêm nặng nề hơn, áp lực đến mức khiến người ta giật mình.
Châu Dục Bạch trầm giọng mà : “Con trai của tổng giám đốc Tưởng cũng sắp lên cấp 3 rồi, Từ giới thiệu loại người này cho Điềm Điềm là có ý gì ?"
Bạn thấy sao?