Tôi năng lắp bắp: “Anh…… Anh…… Đang gì ?”
Khác với sự nặng nề và ngốc nghếch của ngày xưa, Châu Dục Bạch bước lên phía trước một bước, chống tay bên cạnh tôi, đôi mắt đen láy chăm tôi suốt mấy giây: “Không mời tôi vào nhà ngồi à?”
Miệng tôi nhanh hơn não: “Đã hôn môi rồi mà chỉ vào nhà ngồi thôi à?”
Châu Dục Bạch cong môi , giọng trầm ấm: “Vào trong rồi thì không phải tất cả mọi chuyện đều nghe theo ý em à?”
Huhuhu, Mặt Rỗ sắp sa ngã trong trạng tỉnh táo này rồi.
Tôi việc thiện tích đức suốt hai kiếp, mê trai một chút thì đã sao? Tất cả những điều này, tôi xứng đáng nhận!
Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm dài……
...
Nói như thế nào đây?
Sắc đẹp mờ mắt người ta mà thôi.
Cảm ơn trời đất, tôi cảm thấy những hoạt từ thiện tôi từng trong kiếp trước là để đổi lấy sự may mắn của ngày hôm qua.
Huhuhu, các chị em à!
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, thấy dáng vẻ ngủ say của Châu Dục Bạch, tôi lại hối hận.
Mặt Rỗ thật sự không biết nên đối mặt với vị đại ca này của mình như thế nào nên mới quyết định chạy thoát.
Tuy trốn tránh là hành vi đáng xấu hổ, mà rất hữu dụng đó!
Trong lúc luống cuống, tôi lỡ tay chạm vào ly nước trên bàn, ly nước rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh, tôi cúi xuống tính dọn dẹp một chút, nào ngờ lại bị mảnh vỡ thủy tinh cứa vào tay.
Khoảnh khắc máu tươi nhiễu xuống sàn, trên đỉnh đầu bỗng dưng vang lên giọng của Châu Dục Bạch: “Đừng nhúc nhích!”
Haiz, kế hoạch trốn tránh đã thất bại rồi. Tao hận mày, ly nước yếu đuối.
Càng hận bản thân tôi, Mặt Rỗ cố chấp muốn thu dọn mảnh vỡ.
Tôi ngồi xổm trên sàn nhà, Châu Dục Bạch hết sức lo lắng mà lấy hòm thuốc ra. Trong hòm thuốc không có cồn, chỉ có dung dịch oxy già.
Châu Dục Bạch dịu dàng dỗ tôi: “Sẽ hơi đau một chút.”
Tôi gật đầu, tỏ vẻ ấy có thể đổ dung dịch oxy già lên.
Khoảnh khắc dung dịch oxy già chạm vào miệng vết thương, tôi trực tiếp bay ra ngoài, nằm lăn lộn trên sàn nhà.
Oxy già đã cho tôi thêm một vết thương, tôi không đâu.
Linh hồn tôi như bốc hơi theo dung dịch oxy già, cứ thế mà bay ra khỏi cơ thể, chỉ để lại một cái xác không hồn.
Nếu không, vì sao khi Châu Dục Bạch ôm tôi vào lòng dỗ dành, tôi lại không từ chối cơ chứ?
Mắt tôi đỏ lên, không một lời. Anh ấy bế tôi lên, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc tôi.
Lần đầu tiên tôi thấy ấy dịu dàng như . Không phải giả vờ qua loa cho có, mà là sự dịu dàng tận xương.
Bạn thấy sao?