Tôi mím chặt môi, cố nén sự muốn trợn trắng mắt lại, không thể cứ tiếp tục trợn mắt như ! Đôi mắt sẽ bị lé mất!
Mang một khuôn mặt đẹp như tượng tạc có thể xông pha giới giải trí càn quét bốn phương, vừa mở miệng ra là đã thằng nhà quê ngốc nghếch.
Chủ yếu là nhấn mạnh sự tương phản.
Kể từ sự kiện vũ khí ngày hôm đó trở đi, Châu Dục Bạch thường xuyên tôi đến thất thần, thậm chí còn vừa vừa đỏ mặt.
Tôi thật sự rất muốn dẫn Châu Dục Bạch đến bệnh viện tâm thần kiểm tra đầu óc. Đường đường là đại ca xã hội đen mà ngày nào ấy cũng phát điên. Có khi nhiệm vụ gián điệp của tôi còn chưa kịp hoàn thành thì bang phái xã hội đen này đã suy tàn dưới sự dẫn dắt của ấy rồi.
Nhưng dưới sự quan sát cẩn thận của tôi suốt mấy ngày qua, tôi thật sự không phát hiện ra Châu Dục Bạch có bất kỳ hành vi trái pháp luật nào.
Anh ấy đóng thuế đúng hạn, còn giúp đỡ những người yếu đuối bệnh tật, thậm chí còn không vứt tàn thuốc lung tung.
Dưới sự đối lập của ấy, tôi giống như một tên tội phạm .
Ngày hôm đó, tôi thậm chí còn thấy ấy đỡ bà lão băng qua đường!
Tuy là vừa mới đỡ sang đến bên kia đường, bà lão đã gõ cho ấy một gậy, rằng bà ấy khó khăn lắm mới đi sang đường bên kia , bây giờ ấy lại đưa bà ấy về điểm xuất phát.
Nhưng ấy còn đỡ bà lão băng qua đường lần nữa!
Anh ấy còn đóng 5 bảo hiểm và 1 ký quỹ cho từng nhân viên dưới trướng.
Anh ấy thật sự tốt quá, tôi khóc chết mất.
“Mặt Rỗ, dì Thôi em không nghe điện thoại, dặn em về nhà một bữa.”
Nhờ câu của Châu Dục Bạch mà tôi hoàn hồn lại. Dì Thôi là mẹ của tôi, đúng hơn là mẹ của Lâm Điềm Điềm, Thôi Hoàn.
Năm Lâm Điềm Điềm lên cấp hai, bà ta cưới người thân của bố Châu Dục Bạch. Có mẹ kế thì cũng có cha dượng, thậm chí khi cha dượng của Lâm Điềm Điềm ức hiếp ấy, mẹ ấy dù biết vẫn nhắm mắt ngơ.
Nếu không phải cơ thể này hoàn toàn khác với tôi trong kiếp trước, tôi thậm chí còn phải nghi ngờ không biết Lâm Điềm Điềm có phải là tôi trong một thế giới song song nào đó hay không.
Trải qua chuyện giống hệt nhau, có một người mẹ vô trách nhiệm khiến người ta giận sôi máu.
Tôi cúi đầu, tiếp tục lặng lẽ tưới nước cho hoa, đầu lưỡi cảm giác chua chát không nên lời.
Bạn thấy sao?