Đại Ca Mua Bảo [...] – Chương 1

Tôi nhắm mắt lại, bởi vì tôi sợ đại ca sẽ nhận ra là tôi đang trợn trắng mắt.

 

Xã hội đen nhà nào mà lại đi đóng 5 bảo hiểm và 1 ký quỹ cho công nhân của mình?

 

Có thể đừng ăn vớ vẩn không?

 

Loại cốt truyện này thuộc về hạng bùng nổ khắp toàn vũ trụ rồi, đặt trong thế giới tiểu thuyết mà tôi xuyên qua thì lại rất hợp lý.

 

Đúng , bắt đầu không khác gì những kẻ xui xẻo khác, không lâu trước đây, tôi xuyên không.

 

Lý do mà tôi xuyên qua thật sự rất quá đáng.

 

Lúc đó, tôi vừa ngồi trên bồn cầu vừa đọc quyển tiểu thuyết xã hội đen hài hước mang tên «Ông chồng xã hội đen tuân thủ pháp luật của tôi», cốt truyện không hề logic một chút nào, không có lúc nào mà tôi không muốn hạ độc tên đại ca Chu Dục Bạch trong truyện để hắn ta câm miệng lại.

 

Trong lúc cảm dâng trào, tôi không nhịn mà bình luận một câu: “Ngay cả chó cũng không thể nổi, mà tôi vẫn đang đọc.”

 

Sau đó, tôi ra sức rặn một phát, một luồng nhiệt nóng hổi truyền đến từ hậu môn, tiếp theo là cơn đau dữ dội.

 

Búi trĩ của tôi đã vỡ tung rồi…… Sau đó, tôi đau đớn ngỏm củ tỏi.

 

Ai có thể ngờ là búi trĩ vỡ tung có thể đau đến mức chết người?

 

Sau đó, tôi mở mắt ra thì thấy mình đã ở trong cơ thể này.

 

Chủ nhân của cơ thể này là Mặt Rỗ, tên thật là Lâm Điềm Điềm, là một người phụ nữ mạnh mẽ đầy quyến rũ, dựa vào sự cố gắng của bản thân mình mà từng bước trở thành phó lãnh đạo bên cạnh đại ca xã hội đen, còn là gián điệp bên phía cảnh sát cài vào.

 

Tuy hiện tại tôi đang sợ run người đến mức không nên lời, tôi vẫn phải phỉ nhổ cái tên “Mặt Rỗ” này một chút.

 

Làm gì có người tốt nào lại đặt cái tên Mặt Rỗ cho nữ phó lãnh đạo xinh đẹp quyến rũ bên cạnh đại ca xã hội đen?

 

Chỉ là phần mũi có chút tàn nhang mà thôi!

 

Có cần đến mức như không??!

 

Ngay lúc tôi đang điên cuồng càm ràm trong lòng, Châu Dục Bạch bỗng dưng bóp chặt cằm của tôi.

 

Ánh đèn le lói chiếu lên khuôn mặt của ấy, âm trầm, lạnh lẽo, không có chút độ ấm nào.

 

“Mặt Rỗ, tôi đang chuyện với mà sao lại mất tập trung ?”

 

Hắn nhíu chặt mày, giọng vốn đã lạnh lùng nay càng trầm xuống: “Ánh mắt của bọn cớm kia đúng là tệ thật, mà lại tuyển một người như gián điệp.”

 

Tôi cái miệng lúc đóng lúc mở của Châu Dục Bạch, cuối cùng cũng nhớ ra vì sao lúc đọc tiểu thuyết lại muốn hạ độc cho ấy bị câm.

 

Bởi vì tên này thật sự quá độc miệng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...