Đặc Vụ Vệ Sinh [...] – Chương 2

6

Trên đường cùng chị Lưu đến văn phòng giám đốc, tôi còn cố giãy giụa lần cuối:

“Chị Lưu à, em trang điểm trên tàu cao tốc đó… mất hết phong thái rồi, không xứng trợ lý đâu.”

Chị Lưu liếc tôi một cái:

“Lại bịa chuyện linh tinh chứ gì?”

“Công ty ta từ đây đến tận Môn Đầu Câu có khối chị em xếp hàng dài dài chỉ mong trợ lý cho Giám đốc Cố – trẻ trung tài giỏi, lại còn đẹp trai. Còn thì sao? Không những không vui, còn như trời sắp sập đến nơi.”

“Không biết lại tưởng từng… đá người ta ấy chứ.”

Chuẩn không cần chỉnh.

Dù chị Lưu chỉ thuận miệng , cũng khiến tôi sợ dựng cả tóc gáy.

Tôi cố gượng khô khốc: “Chị đừng kiểu ấy chứ ạ…” rồi không dám thêm câu nào nữa.

Thôi .

Nợ thì sớm muộn cũng phải trả.

Trốn cũng chẳng giải quyết gì.

Tôi buông xuôi nghĩ thầm.

Trong văn phòng giám đốc, Cố Hoài Dương đang chỉ đạo công nhân sắp xếp nội thất:

“Tủ trưng bày kê sát tường kia. Bàn việc đẩy về phía Bắc một chút… đúng rồi, cứ thế.”

Vừa bước chân vào theo sau chị Lưu, tôi lập tức nhận ra nguồn gốc của đống nội thất kia.

Rõ ràng là đồ từ văn phòng tổng giám đốc cũ của ta chuyển đến.

Chiếc bàn việc bằng gỗ thịt kia, mặt bàn vẫn còn vết lõm to tổ chảng do tôi “vô ” đập phải hồi còn vệ sinh.

Tủ trưng bày thì mẻ mất một góc kính.

Anh ta không những không bỏ đi, lại còn dọn nguyên xi về đây.

“Giám đốc, trợ lý mà công ty sắp xếp cho tới rồi ạ.” – chị Lưu cất tiếng.

Cố Hoài Dương thoáng khựng lại, sau đó trả lời bằng giọng điệu vô cùng công thức:

“Xin lỗi, tôi đã có người trong đầu rồi, công ty không cần phải sắp xếp cho tôi—”

Vừa , vừa xoay người lại.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm vào tôi, câu lập tức tắt lịm.

Khoảnh khắc đáng sợ nhất chính là lúc không gian đột nhiên im lặng.

7

Sau khi mọi người ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại tôi và Cố Hoài Dương.

Anh ta khoanh tay tựa vào ghế giám đốc, hứng thú đánh giá tôi từ trên xuống dưới:

“Nếu tôi đoán không nhầm, chẳng tự nguyện đến đây đúng không?”

Tôi cụp mắt xuống, im lặng không trả lời.

Nụ bên môi ta càng đậm hơn:

“Lại bị báo ứng vì bốc phét à?”

“…”

Sát thương thật sự quá mạnh.

Tôi suýt nữa thì gục.

Đúng là báo ứng còn gì nữa…

Có khi ngay cả Cố Hoài Dương cũng không ngờ, chưa kịp ra tay phục thù thì tôi đã tự dâng đầu đến tận nơi.

Chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Thật là… má nó cạn lời rồi.

Sau khi đủ trò hổ thẹn nhăn nhúm của tôi, Cố Hoài Dương đầy vẻ thỏa mãn thu hồi ánh mắt.

Tiếp theo, đến tiết mục “vào vai chính thức”.

Anh ta thở dài một hơi, ra vẻ đứng đắn mà :

“Thôi rồi, số trời đã định thế thì, tôi cũng không thể phụ lòng ‘an bài của vận mệnh’.”

“Trước tiên đi pha cho tôi một ly cà phê, Trợ lý Sở.”

Quan mới lên chức, nổi ba đợt lửa.

Mà cả ba đợt… đều thiêu thẳng vào người tôi.

Có lẽ biết tôi đã sớm có tinh thần chuẩn bị, nên Cố Hoài Dương cũng chẳng buồn che giấu việc mình đang công khai trả đũa.

Cái vẻ mặt bắt bẻ từng li từng tí của ta, chỉ còn thiếu viết to trên trán bốn chữ: “Lão tử cố ý!”

“Trợ lý Sở, cà phê ngọt quá rồi.”

“Trợ lý Sở, đá ít quá.”

“Trợ lý Sở, đắng quá.”

“Trợ lý Sở, nhiều sữa quá.”

“Trợ lý Sở, sao mặt cà phê không có hình vẽ nhỉ?”

Ha.

Tôi không biết cà phê có hình vẽ hay không,

Tôi chỉ biết khoảnh khắc đó tôi muốn đập cái đầu ta đến nở hoa.

Nhưng mọi chuyện đâu chỉ dừng lại ở đó.

Anh ta xem tôi như thợ sửa chữa vạn năng, hễ chỗ nào hỏng là kêu tôi xử lý:

“Trợ lý Sở, lỡ tay mất tài liệu, giúp tôi khôi phục lại.”

“Trợ lý Sở, tôi đổ cà phê lên bàn phím rồi, dọn đi.”

“Trợ lý Sở, đường ống trong nhà vệ sinh bị vỡ, sửa một chút đi.”

“Trợ lý Sở…”

Chỉ sau vài tiếng đồng hồ, tôi đã phát sợ hai từ “Trợ lý Sở”.

Ngay cả con lừa của hợp tác xã chắc cũng không bị sai vặt đến thế này!

Nhưng cái khiến tôi nghẹt thở nhất… vẫn còn ở phía sau.

Buổi trưa, tôi ăn cơm ở căn-tin xong quay lại thì thấy văn phòng của Cố Hoài Dương đã thay da đổi thịt.

Mấy chục chậu cây phát tài xếp ngay ngắn khắp phòng,

Từ xa lại xanh um tươi tốt, không biết còn tưởng đây là chợ cây cảnh.

Tôi lập tức có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, giây sau liền nghe thấy giọng lười nhác từ phía sau:

“Trợ lý Sở, tôi nhớ trước kia rất giỏi chăm cây phát tài mà, chỗ này giao cho đấy.”

Tôi vội vàng xua tay từ chối:

“Không không không, tôi không giỏi đâu.”

Cố Hoài Dương dường như đã đoán trước phản ứng của tôi,

Cười nửa miệng đầy trêu chọc:

“Không giỏi cũng không sao, thật ra rất đơn giản, chỉ cần nhớ một điều: đừng tưới nước sôi là .”

“……”

Tôi biết mà.

Anh ta đang chờ đúng lúc này.

Trước kia trong văn phòng tổng giám đốc của ấy cũng có một chậu phát tài,

Đã bị tôi “lỡ tay” tưới nước đun sôi chết cháy.

Cố Hoài Dương khi ấy còn không rõ nguyên nhân,

Tưởng là trời không cho phát tài, còn chạy sang đền Thần Tài cầu khấn cả buổi.

Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng biết ai là thủ phạm đứng sau.

Thế nên…

Haiz.

Nghiệp do mình tạo, dù chết cũng phải trả hết.

“Vâng thưa Giám đốc Cố, tôi nhất định sẽ chăm sóc chúng nó thật tốt.”

8

Lạy ông trời, từ nay con không dám gọi người là “gia gia” nữa, người căn bản không thương đứa cháu này chút nào hết!

Pha mười mấy ly cà phê, tưới nước cho mấy chục chậu phát tài,

sửa cả đống đồ đạc linh tinh, chạy lên chạy xuống mười mấy lượt.

Cuối cùng cũng lê lết đến giờ tan ca.

Tôi còn tưởng mình có thể tạm thời thoát khỏi bóng ma bị Cố Hoài Dương sai vặt…

Ai ngờ các đồng nghiệp lại nhất quyết tổ chức tiệc “chào mừng” cho ta,

kéo tôi theo bằng .

Trong phòng bao, tôi bị xếp ngồi ngay bên cạnh Cố Hoài Dương,

toàn thân cứng đơ như ngồi trên đống kim chông.

Tổ trưởng – chị Lưu – hào hứng tuyên bố:

“Hôm nay phòng Kế hoạch chúng ta có hai việc vui đáng ăn mừng!”

“Một là đón chào một vị giám đốc đẹp trai tài giỏi.”

“Hai là chúc mừng đồng nghiệp Sở Ý bình an trở về sau chuyến công tác ở châu Phi.”

“Mọi người vỗ tay nào!”

Tiếng vỗ tay nổ như pháo, vang dội cả căn phòng.

Khóe miệng tôi giật giật.

Bọn họ chắc không ngờ rằng, hai “việc vui” tưởng chẳng liên quan này…

thực ra có quan hệ nhân quả cực kỳ rõ ràng.

Cố Hoài Dương hiển nhiên cũng nhớ ra điều đó.

Nghe đến hai chữ “châu Phi”, ta khẽ khịt mũi khẩy.

Sau đó, khi có người hỏi trước đây từng công tác ở đâu, thản nhiên đáp:

“Ở châu Phi… tộc trưởng.”

Cả phòng lặng như tờ.

……

“Giám đốc Cố đúng là hài hước quá!”

“Châu Phi mà có tộc trưởng đẹp trai như ngài, tôi xin nhập cư liền!”

“Chuẩn luôn, hahaha…”

Một lát sau, mọi người mới phản ứng lại, rộ lên , rõ ràng không ai nghi ngờ gì.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ nó, hú hồn hú vía.

May là mấy người này thần kinh đủ thô,

chứ nếu để họ biết tôi và Cố Hoài Dương là “người quen cũ”,

tôi thật không biết phải bịa chuyện kiểu gì mới che đậy .

Chỉ là… tôi sớm nhận ra:

Cú thở phào đó, là quá sớm rồi.

9

Trong bữa tiệc, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Cố Hoài Dương quả không hổ là người từng sếp, EQ và IQ đều thuộc hàng đỉnh cao.

Chỉ vài câu đã khiến mọi người có cảm , nhanh chóng hòa nhập như thể đã quen từ lâu.

“Giám đốc Cố hiện tại đã có chưa ạ?” – Một nữ đồng nghiệp hỏi mà như vô .

“Chưa.”

Ánh mắt của mấy lập tức sáng rực:

“Là do mải lo sự nghiệp nên chưa , hay là…?”

Cố Hoài Dương chỉ mỉm nhàn nhạt:

“Bị đá rồi, nên không dám nữa.”

Anh bằng giọng điệu nhẹ tênh, như thể đang bình luận về thời tiết.

Nhưng điều đó hoàn toàn không giảm đi độ chấn của câu .

Cả phòng mắt tròn mắt dẹt, như vừa chứng kiến chuyện hoang đường nhất thế kỷ.

Phản ứng này cũng dễ hiểu.

Người đàn ông trước mắt rõ ràng sở hữu một khuôn mặt kiểu “tuyển dài hạn, không tuyển lâu dài”,

đôi mắt đào hoa như đang phát sóng điện từ với cả thế giới, khí chất ngời ngời lãng tử.

Dáng vẻ đó… thế nào cũng giống kiểu đá người khác, chứ không phải bị người khác đá!

“Trời ạ, đó phải lợi cỡ nào mới đá người như ta chứ…”

Tiểu Lương bên cạnh tôi thì thào đầy kinh hãi.

Còn tôi thì chỉ biết… âm thầm cúi đầu thật thấp,

ước gì có thể nhét luôn cái đầu vào giữa hai đầu gối.

Từ trước tới nay, chưa bao giờ tôi thấy chột dạ đến thế.

10

Phải thật rằng—những chuyện Cố Hoài Dương về tôi, nào là giỡn cảm, nào là “đá” ta—hoàn toàn không phải vu vơ bịa đặt.

Hồi còn ở công ty ta, để không bị nghi ngờ thân phận, tôi đã bịa rất nhiều lời dối trá đầy cảm .

Ví dụ, khi mới vào .

Cố Hoài Dương hỏi: “Em còn trẻ như , sao lại chọn nghề vệ sinh?”

Tôi: “Vì em muốn nơi ở luôn sạch sẽ, không vướng bụi trần.”

Lại ví dụ, khi trong công ty bắt đầu xuất hiện nhiều hiện tượng kỳ dị khiến nhân viên đồng loạt nghỉ việc.

Cố Hoài Dương hỏi: “Sao em vẫn chưa đi?”

Tôi: “Vì em không nỡ để chiến đấu một mình.”

Rồi ví dụ nữa, khi công ty vận hành khó khăn, lỗ nặng đến mức sắp sản.

Anh hỏi: “Tháng sau có khi không có lương đâu, em vẫn muốn ở lại sao?”

Tôi mỉm : “Tất nhiên rồi. Với em, quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều.”

Những lời như , tôi ra không biết bao nhiêu lần.

Đến Vương Bảo Xuyến nghe còn phải rơi lệ, Ngô Sở nghe xong cũng phải khâm phục.

Thế là, đáng thương thay cho Cố Hoài Dương—

khi sự nghiệp gặp khó khăn, bên cạnh vẫn có một “người thật lòng” không rời không bỏ,

ta sa vào cũng là điều tất yếu.

Từ đó, bắt đầu đối xử tốt với tôi hết lòng, tin tưởng vô điều kiện.

Rồi sau đó…

Công ty ta sụp đổ.

Rồi sau nữa…

Chính là cảnh thảm thương hiện giờ.

Mẹ nó, xe lật thật rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...