Thuận tay cầm lên một khối bỏ vào trong miệng, nàng đưa khay bánh qua cho Huyền Chi Thất, vừa nhai bánh ngọt mập mờ không rõ hỏi: "Mùi vị rất ngon, ngươi ăn không?"
Trên ngón tay nổi rõ khớp xương đang mở ra cây quạt giấy màu trắng nhạt, Huyền Chi Thất tùy ý , tiện tay cầm lên một miếng bỏ vào trong miệng, hàng mi tuấn lãng hơi giản rộng ra.
Nguyệt Trì Lạc nở nụ , nàng lại chuyển cái khay đến cho Đông Phương Tuyết ở đầu bên kia, dùng ánh mắt tỏ ý rồi chỉ mỉm chi hắn, cũng không có tác thứ hai.
Nguyệt Trì Lạc còn dùng tay kéo kéo ống tay áo của hắn, sau đó chỉ chỉ bánh ngọt trong tay. Hào quang sáng rực giữa đôi mắt tỏa chiếu lên cả người tăng thêm vài phần linh .
Đông Phương Tuyết nhạt một tiếng, : "Nhiêu đây đủ không? Nếu không thì Bổn vương sẽ sai người mang đến thêm cho ngươi?"
Đôi mắt hắn dừng ở trên tay cầm bánh ngọt của Nguyệt Trì Lạc đang, ánh mắt đó cũng không có gì là không thích hợp, ngược lại rất đỗi dịu dàng, Huyền Chi Thất lại nghe lời này của hắn có ẩn chứa vẻ châm chọc.
Nguyệt Trì Lạc sửng sốt một chút, giống như không hề biết ngụ ý châm chọc của hắn, sau đó vẫy vẫy tay tít mắt : "Tốt quá, thì phiền ngươi rồi."
Lần này, Huyền Chi Thất bật thật to, còn Đông Phương Tuyết thì lại nổi giận.
Hắn vốn chỉ tùy ý ra, ý tứ hàm chứa châm chọc trong lời đó có lẽ chỉ có kẻ ngốc mới nghe không hiểu.
Chẳng lẽ, vị nhị tiểu thư này thật sự là kẻ ngốc sao?
Khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết tựa như ánh trăng sáng mông lung, hắn nhíu lại hàng mi dày đẹp, trầm tư suy nghĩ, nếu lấy tên ngốc này về nhà có phải Đông Phương Tuyết hắn sẽ bị mất hết mặt mũi hay không. . . . . .
Trong chốc lát, đã nghe tiếng bánh xe chuyển , bên trong xe lộ vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Nguyệt Trì Lạc nhỏ nhẹ ăn món bánh ngọt của nàng, ngay lúc này có một ngón tay thon dài vươn đến khóe miệng nàng, nhẹ nhàng quẹt xuống lau sạch miếng vụn bánh ngọt dính nơi khóe miệng cho nàng.
Huyền Chi Thất nàng phì một tiếng, chùi miếng vụn bánh ngọt trên tay vào giấy.
Nguyệt Trì Lạc luống cuống, trên gương mặt mũm mỉm hiện đầy rặng mây đỏ, nàng ngơ ngác miếng vụn bánh ngọt ở nơi đó, ánh mắt vốn đã lớn lại càng trợn to hơn.
Nửa khối bánh ngọt còn lại từ trên tay nàng rơi xuống lăn đến dưới chân Huyền Chi Thất, nàng vẻ mặt nhạt của Huyền Chi Thất rồi che mặt khóc rống lên, Đông Phương Tuyết không nhịn khóe miệng nhếch lên hơi giật giật.
Xe ngựa ngừng lại ở trên hồ Thúy Minh Đế Đô, mãi đến khi đã xuống xe ngựa, trên mặt Nguyệt Trì Lạc vẫn còn chút ửng hồng.
Bạn thấy sao?