Đá Tra Nam, Tôi [...] – Chương 5

Đỉnh điểm nhất là lần Diệp Thi Tình bỏ trốn. Phó Cẩm Thần để tìm , đã ép máy bay quay đầu.

 

Làm rùm beng cả lên, đến mức bị ông cụ trong nhà bắt về đánh cho nửa sống nửa chết.

 

Một người như , liệu có thể bị trói buộc bởi một tờ giấy hôn thú?

 

Tôi bật khinh bỉ.

 

“Phó Cẩm Thần là người thế nào, không ai rõ hơn Diệp tiểu thư. Nhưng chẳng phải Diệp tiểu thư vẫn chọn kết hôn với ta sao? Người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.

 

Nếu bị gai của đóa hồng đỏ đâm đau, lại quay về tìm ánh trăng sáng để chữa lành, nếu thật sự có chuyện tốt như , chẳng phải ai cũng muốn thêm vài người, để thế gian này yên ổn hay sao?”

 

Tâm lý “muốn cả hai bên” của Diệp Thi Tình bị tôi bóc trần không chút che đậy.

 

Mặt ấy trắng bệch như tờ giấy. Cố gắng đẩy Cố Hoài ra, trông càng đứng không vững.

 

Cố Hoài nổi giận, ta dùng ánh mắt xa lạ và đáng sợ chằm chằm tôi.

 

“Lâm Đồng, em đừng nữa.”

 

Cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, thấu tận xương. Nhưng tôi chẳng còn gì để sợ nữa.

 

“Được thôi, nãy giờ em chỉ lo ấy, quên chưa đúng không?”

 

"Chuyện của Diệp Thi Tình và Phó Cẩm Thần, chen vào gì? Đúng, ai cãi nhau mà chẳng khó chịu, Diệp Thi Tình ở Anh không có sao? Cô ấy không thể tìm của mình à? Không thể tìm tôi sao? Mà nhất định phải để đưa ấy về nhà giữa đêm thế này?"

 

Nói đến đây, tôi dựa vào tường, ta chằm chằm.

 

"Cố Hoài, những điều này là không nghĩ tới hay cố phớt lờ?"

 

Nếu thực sự không hổ thẹn với lòng, tại sao lại đưa ấy đến một căn hộ không người, mà không thẳng thắn đưa về nhà?

 

Cố Hoài sững sờ trong chốc lát, rồi lại bối rối.

 

Nhưng lập tức nâng cao khí thế, giọng gằn lên: "Lâm Đồng! Em thực sự không tin à?"

 

Tôi không hề nhượng bộ: "Những hành của có xứng đáng để người khác tin tưởng không?"

 

"Thật không ngờ, chỉ vì ghen tị với Diệp Thi Tình, em lại ra những lời như !"

 

Lời nào? Lời thật lòng sao?

 

"Cố Hoài, nên cảm thấy may mắn, vì hiện giờ em vẫn còn cảm với . Nếu em thật sự không nữa, đến một lời thừa cũng chẳng muốn với ."

 

Tôi chỉ tay về phía hành lang trống trải.

 

"Đây là cơ hội cuối cùng em cho . Ngôi nhà mới vẫn còn trống, hôm nay chọn đi, hoặc đưa Diệp Thi Tình về nhà, hoặc đưa em về nhà. Anh tự chọn!"

 

Diệp Thi Tình nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

 

Giọng khàn đặc: "Cố đại ca, tất cả đều là lỗi của em. Đừng cãi nhau với Lâm Đồng muội muội nữa, em sẽ đi, em tự lo cho mình..."

 

Diệp Thi Tình trông như sắp vỡ vụn, bóng dáng mảnh mai yếu đuối đầy thương cảm.

Cố Hoài theo dáng , trong mắt thoáng qua vẻ giằng xé.

 

"Á!"

 

Diệp Thi Tình chưa chạy mấy bước thì ngã xuống.

 

Cô "kiên cường" cố đứng dậy, không thành, lại bắt đầu khóc thút thít.

 

Đôi mắt Cố Hoài đỏ hoe, tràn đầy sự xót xa.

 

Anh đặt hai tay lên vai tôi, đôi mắt như nước gột rửa, đẹp đẽ đến mức khiến người ta mê đắm.

 

Hồi đó, chính đôi mắt dịu dàng và chất chứa đau thương này đã mê hoặc tôi.

 

Khiến tôi đau lòng , rồi .

 

Nhưng lúc này, trong mắt chỉ có tôi, trái tim lại đặt trọn nơi người phụ nữ khác.

 

Anh dùng giọng điệu chân thành và dịu dàng nhất, để ra những lời tàn nhẫn nhất.

 

"Tiểu Đồng, em đã vì mà ở lại rồi. Nếu em không , thì em còn có thể đi đâu?"

 

Lời của Cố Hoài như sét đánh ngang tai. Tựa như cả cơ thể tôi bị đổ đầy xi măng, không thể cử .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...