Đá Tra Nam, Tôi [...] – Chương 3

Chị ấy mệt rồi, khóc cũng mệt, và ngủ thiếp đi.

 

Sáng hôm sau, đôi mắt chị ấy sáng rỡ tôi.

 

“Hoa tai này là em mua cho chị sao?”

 

Là đôi hoa tai lông công đính ngọc trai.

 

Tối qua khi đi dạo phố, ánh mắt chị lướt qua, tôi liền biết chị nhất định sẽ thích.

 

Nhân lúc chị ngủ, tôi lén mua về rồi đeo lên cho chị.

 

Chị đứng trước gương, nghiêng thẳng.

 

Tôi nhẹ gõ vào mặt dây chuyền lông công.

 

Những sợi lông rung rinh, ánh lên sắc cầu vồng dưới ánh ban mai.

Làm chị ấy càng thêm rực rỡ.

 

“Rất đẹp.”

 

Hiếm khi chị ấy vui như , chúng tôi lại bung xõa cả ngày.

 

Nửa đêm, tiếng khóa cửa vang lên.

 

Sau lưng Cố Hoài là Diệp Thi Tình, mắt sưng đỏ vì khóc.

 

A, ta đưa Diệp Thi Tình về nhà sớm như sao?

 

Ngửi thấy mùi rượu, Cố Hoài bật đèn lên, thấy bàn đầy chai rượu.

 

Tôi mặc váy hai dây đi xuống cầu thang.

 

Chạm phải ánh mắt tối tăm không rõ ý tứ của ta, giọng ta lạnh băng, chất vấn: “Cô đưa đàn ông về nhà rồi sao?”

 

Không có, tôi đưa phụ nữ về nhà.

 

Tôi ngại ngùng sờ lên cổ.

 

Mùa hè nhiều muỗi, gần đây tôi hay ra ngoài ban đêm, cổ bị muỗi đốt thành một nốt sưng.

 

Ngứa không chịu , tôi vô thức gãi đến nổi vài vết đỏ.

 

Nhìn vào thì thật mờ ám.

 

Không dám gãi thêm, tôi nhỏ vài giọt dầu gió lên băng dán cá nhân rồi dán vào vết muỗi đốt.

 

Cố Hoài ngay lập tức ý đến vết đỏ trên cổ tôi.

 

Ánh mắt ta đầy giận dữ, gần như đỏ ngầu.

 

Cố Hoài vốn nổi tiếng là một quý ông nho nhã, luôn giữ phong thái lịch thiệp, ôn hòa.

 

Nhưng giờ phút này, ta quăng hết mọi sự cao quý, kiềm chế và lý trí sang một bên.

 

Thậm chí ngay cả Diệp Thi Tình mà ta nhất cũng không màng đến.

 

Anh ta lao đến, nắm chặt lấy cổ tay tôi.

 

Tôi bất ngờ bị kéo mạnh từ cầu thang xuống, suýt ngã.

 

Hàm dưới của Cố Hoài siết chặt, tức giận đến run rẩy.

 

Giọng ta đầy giận dữ pha lẫn cay nghiệt: “Tôi chỉ mới ra nước ngoài mấy ngày.

 

Cô đã không chịu nổi như sao?”

 

Cố Hoài từ trước đến giờ chưa bao giờ thất thố đến mức này.

 

Bên cạnh, Diệp Thi Tình bị ta lạnh nhạt, rụt rè kéo nhẹ tay áo của , giọng điệu thân thuộc khuyên nhủ: “Cố đại ca, đừng vội.”

 

Sau đó, giọng ấy mềm lại, ánh mắt phức tạp, đầy khó xử tôi: “Lâm Đồng ấy… có lẽ đang có nỗi khổ tâm gì đó…”

 

Ha, bộ dạng như bắt gặp gian phu dâm phụ này là ý gì?

 

Diệp Thi Tình không nhà ngoại giao thật là phí tài năng.

 

Chuyện vốn không có gì, chỉ một câu của ấy cũng đủ bùng lên lửa.

 

Cố Hoài chăm chăm chỗ vết đỏ trên cổ tôi, như thể sắp thiêu cháy nó bằng ánh mắt.

 

Anh ta thô bạo xé miếng băng dán mà trong mắt ta là hành "giấu đầu hở đuôi."

 

Nhìn rõ là vết muỗi đốt, ta bỗng mở to mắt, bối rối.

 

Tôi nghiêng đầu, nhích lại gần ta.

 

“Nhìn rõ chưa? Hay là kỹ thêm lần nữa nào?”

 

Sắc mặt Diệp Thi Tình đầy thất vọng.

 

Cố Hoài buông tay trong sự xấu hổ, ngượng đến mức không dám ngẩng lên tôi.

 

“Lâm Đồng, xin lỗi. Là quá để ý đến em, không dám nghĩ em sẽ ở bên người khác…”

 

Lâm Đồng.

 

Trước mặt Diệp Thi Tình, ngay cả cách xưng hô thân mật Tiểu Đồng cũng không dành cho tôi.

 

Tôi đúng là ngu ngốc khi tin vào của ta!

 

Đột nhiên, từ trên lầu vang lên tiếng vỡ của một chiếc bình hoa.

 

Lời xin lỗi của Cố Hoài còn chưa hết, ta đã giận dữ quay người, vài bước đã lao lên cầu thang.

 

Diệp Thi Tình cũng vội vã chạy theo.

 

Tôi đuổi theo, cố ngăn cả hai lại.

 

“Khoan đã! Các người bây giờ không thể vào đó !”

 

Nghe tôi , Cố Hoài nhạt, ánh mắt đầy tổn thương.

 

“Sao? Còn muốn cho hắn thêm thời gian để chuẩn bị à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...