Đá Tra Nam, Tôi [...] – Chương 11

Anh ta nghiêm túc kiểm tra kết quả thí nghiệm.

 

Ánh mắt rơi vào tôi, giọng vẫn lạnh lùng, lại khen ngợi: “Rất đẹp.”

 

Lúc này tôi mới nhận ra trên má trái của Vệ Triết có một nốt ruồi nhỏ.

 

Chỉ có thể thấy khi ta nhẹ.

 

Cả một tảng băng vĩ đại, cũng tan chảy vì nụ ấy.

 

Anh ta đẹp đến mức quá mức.

 

Nếu không biết ta đang khen kết quả thí nghiệm, tôi đã nghĩ ta đang khen tôi rồi.

 

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Tuy nhiên, ta chỉ quan tâm đến thí nghiệm mà thôi.

 

Thí nghiệm bước vào giai đoạn cuối, cả nhóm bận rộn đến mức không kịp ăn cơm.

 

Có khi mệt mỏi quá, chúng tôi chỉ có thể nằm xuống sàn trong phòng thí nghiệm mà ngủ.

 

Nhưng các thành viên trong nhóm đều rất quan tâm, mỗi lần tôi tỉnh dậy, đều thấy có chiếc áo khoác phủ lên người tôi.

 

Chỉ là lần sau đừng lấy chiếc áo khoác của Vệ Triết nữa nhé.

 

Mỗi khi tỉnh dậy, thấy nhãn hiệu trên áo khoác, tôi ngay lập tức tỉnh táo lại, hiệu quả cực kỳ rõ rệt.

 

Những ngày tháng cống hiến cho những thứ mình thích, là niềm vui xuất phát từ tận trái tim, cũng giống như chạy đua trong đêm khuya, không thấy điểm cuối.

 

Sau thất bại lần thứ N của thí nghiệm, tôi gọi điện cho chính mình đang đi nghỉ mát ở nước ngoài.

 

Trước khi đi chơi, ấy đã hỏi tôi. 

 

“Em có muốn chị tiết lộ chút bí mật không?”

 

Lúc đó tôi đã gì nhỉ?

 

Tôi kiêu ngạo, tay khoanh lại: “Không cần đâu, em nhất định !

 

“Chị quá coi thường em rồi, đừng dùng kinh nghiệm của mình để cướp đi quyền lần đầu tiên của em, thật là láu cá!”

 

Giờ đây, khi thực sự trải qua khoảnh khắc tồi tệ nhất trong cuộc đời, tôi lại cảm thấy đây là những ngày tháng không thể chịu đựng nổi.

 

“Chị ơi, nếu lúc đó em biết sẽ khó khăn thế này, em đã xin chị cho em chút manh mối rồi...”

 

Đầu dây bên kia có tiếng hải âu, chị tôi nhẹ nhàng : “Em không phải muốn tìm câu trả lời, em chỉ muốn có sự viên, muốn an ủi thôi.”

 

Tôi mỉm : “Hì hì, chị hiểu em nhất mà!”

 

“Lâm Đồng, xung quanh ốc đảo có rất nhiều người lữ hành sắp chết vì khát. Chỉ có kiên trì đến phút cuối, không bỏ cuộc, mới là tôn trọng cuộc sống. Đừng gục ngã ngay trước khi bình minh lên.”

 

Tiếp tục trải qua ba tháng vất vả.

 

Cuối cùng, thí nghiệm thành công rồi!

 

Cả nhóm đều vui mừng hò reo, mọi người khóc và ôm lấy nhau, những người đồng hành đã cùng nhau vượt qua bao gian khó.

 

Bao nhiêu năm nỗ lực, cuối cùng cũng đã có kết quả!

 

Quá , khi tôi nhận ra mình đang ôm Vệ Triết thì đã không kịp buông ra nữa.

 

Anh ta ôm tôi chặt hơn, hai cánh tay siết chặt tôi trong vòng tay của mình.

 

Cằm gầy guộc của ta dựa lên vai tôi. 

 

“Làm tốt lắm, chị .”

 

Tin nhắn từ chính mình của bảy năm sau cũng gửi đến. Chỉ vỏn vẹn vài từ đủ để người ta vui mừng.

 

Cô ấy viết: “Chúc mừng.”

 

Thí nghiệm của chúng tôi đã đạt bước đột lớn, có hiệu quả rõ rệt trong việc kéo dài tuổi thọ con người.

 

Nhà nước và trường học đã cấp cho chúng tôi một khoản kinh phí lớn.

 

Chúng tôi chuyển sang một phòng thí nghiệm rộng hơn.

 

Khi chuyển đồ đạc, trên sàn có vết nước, một đàn em mới vào chưa đứng vững.

 

Chất thử phản ứng bay về phía tôi.

 

BANG một tiếng!

 

Vệ Triết chắn trước mặt tôi, chiếc áo của ta lập tức bị bỏng rát, tạo thành một vết bỏng.

 

Tôi vội vàng dùng kéo cắt bỏ tay áo của ta, nhanh chóng kéo đi rửa với nước lạnh.

 

May mà là chất thử có tính ăn mòn nhẹ .

 

Phần lớn bị áo của ta chắn lại, xử lý kịp thời, hiện giờ tay chỉ còn một vết đỏ.

 

Một thời gian sau sẽ khỏi.

 

Nếu không có vật che chắn, chất thử đó có thể văng vào mặt tôi...

 

Tôi không khỏi rùng mình khi nghĩ lại.

 

“Vệ Triết, cảm ơn .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...