Đá Tra Nam, Tôi [...] – Chương 10

Câu hỏi này, tôi đã biết câu trả lời rồi.

 

Nhìn thấy bản thân sau bảy năm trong ánh mắt u sầu, tôi ôm lấy eo ấy.

 

“Chị , xem, chị đâu có ngốc, bảy năm qua chị rất tốt, đáng khen ngợi lắm.”

 

Bản thân tôi sau bảy năm mắt đỏ hoe.

 

Giọng nghẹn ngào: “Được rồi, nhóc này, chờ tôi ở đây sao?”

 

“Chị , em còn một câu hỏi cuối cùng.”

 

“Chị nhớ số trúng thưởng của vé số không?”

 

Cô ấy gãi đầu: “Cái này tôi thật sự không nhớ.”

 

“Ai mà nghĩ có cơ hội quay lại quá khứ chứ?”

 

Tôi giả vờ khóc: “Mình ơi, ước mơ phú quý ngập trời tan vỡ rồi...”

 

Điện thoại rung lên.

 

Cuộc gọi đến: “Phó Cẩm Thần.”

 

“Là ai ?”

 

“Chị , vé số đã đến rồi.”

 

Tôi duỗi dài cánh tay, giơ điện thoại ra xa, rồi mới nhấn nút nghe.

 

“Các người giấu Diệp Thi Tình ở đâu rồi!”

 

Ở đầu dây bên kia, Phó Cẩm Thần gầm lên.

 

Giọng ta lớn đến nỗi tôi và “chị ” đều giật mình.

 

“Ồn ào cái gì? Kẻ vô dụng ngay cả vợ cũng không giữ nổi!” Tiếng vỡ của cốc vang lên từ đầu dây bên kia.

 

“Đ.ệt!”

 

Phó Cẩm Thần bình tĩnh một lúc, nghiến răng trả đũa: “Cả hai đều như nhau, chẳng phải cũng không giữ đàn ông sao?”

 

Thấy bản thân sau bảy năm hạ mắt xuống, tôi khẽ cong môi.

 

“Chị đây chưa kết hôn, tự do mà.”

 

Tự do là điều Phó Cẩm Thần luôn theo đuổi và tin tưởng, thế kết hôn lại gắn liền với Diệp Thi Tình.

 

Một lúc, ta bị tôi đáp lại đến nỗi không gì.

 

Lâu sau, ta có vẻ mệt mỏi.

 

“Thôi, nếu chị không biết thì thôi...”

 

“Đợi đã! Ai tôi không biết chứ, yên tâm, ấy không sao, đang ở bệnh viện với Cố Hoài.”

 

“Cảm ơn.”

 

“Không cần cảm ơn, thông tin cũng mất một chút phí, còn cả chi phí chăm sóc Diệp Thi Tình của Cố Hoài, nhớ trả giúp tôi, không muốn vợ mình tiêu tiền của đàn ông khác chứ? Số tài khoản ngân hàng của tôi là 721...”

 

Chưa kịp hết, Phó Cẩm Thần đã tắt máy.

 

Này, thằng nhóc này!

 

Mở tin nhắn trong điện thoại, số tiền 20.000.000 đã vào tài khoản!

 

Tôi đưa màn hình điện thoại trước mặt “chị ”.

 

“Thực ra Phó Cẩm Thần ấy, người không ổn lắm, thì cũng khá tốt đấy!”

 

“Chị ” đếm kỹ lại số không, không nhịn mà mỉm .

 

Cô ấy nhanh chóng lấy thẻ ngân hàng trong túi tôi.

 

“Lỡ quay lại một chuyến, hồi trẻ tôi toàn chúi đầu vào phòng thí nghiệm, chạy các dự án, giờ cũng đến lúc tôi cần sống thoải mái chút!”

 

Cô ấy đồng hồ, vội vã ra cửa, như thể đang trốn ai đó.

 

“Vệ Triết sắp đến rồi, chị đi du lịch vòng quanh thế giới đây, tự lo liệu nhé!”

 

Nghe đến tên Vệ Triết, tôi không khỏi thẳng lưng.

 

Vệ Triết là con trai của một gia đình có truyền thống về y học, từ nhỏ đã thông minh, học vượt lớp cùng chúng tôi.

 

Mặc dù nhỏ hơn chúng tôi hai tuổi, kiến thức và khả năng của ta khiến chúng tôi phải ngả mũ.

 

Nếu không phải ta có hứng thú với dự án này, chúng tôi chắc chắn không có cơ hội cùng nhóm với ta.

 

Vệ Triết là người mà ngay cả các giáo sư cũng phải nể phục.

 

Anh ta rất điển trai và cũng không phải là người khó gần.

 

Nhưng... khi thí nghiệm, rất nghiêm khắc.

 

Chỉ cần một chút không hoàn hảo, ta sẽ lạnh lùng vài câu, trực tiếp chỉ ra vấn đề.

 

Khiến cả nhóm chúng tôi có chút sợ ta.

 

“Thí nghiệm xong chưa?”

 

Âm thanh lạnh lùng vang lên.

 

Anh ta lập tức thay đồ, khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, đeo kính không viền che khuất ánh sáng bên ngoài.

 

Toàn thân tỏa ra khí trường lạnh lẽo, khiến người lạ không dám lại gần.

 

“À, xong rồi, xem đi.”

 

Tôi nghiêng người, nhường đường cho ta.

 

Lối đi mà bình thường đủ rộng để hai người đi qua, hôm nay bỗng trở nên chật chội.

 

Khi Vệ Triết đi qua, ngực rắn chắc của ta gần như áp sát mặt tôi.

 

Liệu gần đây tôi có quá buông thả, ăn uống thoải mái mà béo lên không nhỉ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...