Đã Lỡ Thích Em [...] – Chương 41

Chu Hành Giản nắm lấy tay tôi, nhiệt độ của hắn truyền sang, khiến tay tôi dần dần ấm lên.

Tôi vội vàng lắc đầu.

Dù có hay không, thì cứ phủ nhận trước đã.

Hắn đúng là không để ý chuyện đó.

Chỉ là vẫn nắm lấy tay tôi, không hề buông ra.

Sau cảm giác áy náy, chỉ còn lại là nhịp tim đập loạn nhịp.

Nhìn từ góc độ này, chiếc mũi cao thẳng kết hợp với khung xương mày sâu thẳm, đúng là dáng xương mà người ta thường có thể trượt trên đó như trượt cầu trượt.

Tôi lén lút so sánh hắn với Chu Tắc Giai.

Còn dùng tay vẽ lên không trung, phác họa khuôn mặt ta từ xa.

Về nhan sắc, chiều cao hay khí chất, Chu Hành Giản đều vượt trội hơn Chu Tắc Giai.

Cũng chẳng khó hiểu khi ông nội Chu lại thích hắn như .

Chu Hành Giản khẽ nhạt: "Làm gì đấy?"

Hắn chỉ cần một câu đã lộ hết suy nghĩ của tôi.

Tôi xấu hổ đến mức không biết chui đầu vào đâu.

Sao hắn lại có thể đoán tôi đang nghĩ gì nhỉ?

Người kinh doanh đúng là suy nghĩ nhiều!

Nhưng tôi không muốn mãi bị hắn lấn lướt, nên cố hỏi lại hắn:

"Em đang nghĩ, liệu mình nên gọi Giản hay gọi theo ai đó là nhỏ nhỉ?"

Tôi nghiêng đầu biểu cảm của Chu Hành Giản.

Ừm, trông hắn có vẻ lạnh lùng đủ để đóng băng hai người.

Chu Hành Giản chỉ liếc một cái rồi im lặng.

Cánh tay hắn nhẹ nhàng kéo tôi, tôi ngã vào lòng hắn.

Hắn ghé sát tai tôi, thì thầm: "Anh nghĩ gọi em là thím nhỏ thì hợp hơn."

Hơi thở của hắn phả vào da tôi, cho vành tai tôi đỏ rực lên như sắp nhỏ máu.

Tôi lắp bắp, chỉ có thể thốt lên: "Đồ không biết xấu hổ."

Điểm đến của Chu Hành Giản là một buổi triển lãm nghệ thuật.

Nửa tháng trước tôi vừa cùng Chu Tắc Giai đến đây xem.

Nhưng tiếc thay, ta là sinh viên chuyên ngành thể dục.

Nên ta không hề hứng thú nào với những thứ này.

Anh ta cũng lười trò chuyện với tôi, chỉ biết năng qua loa để chiều lòng tôi, lúc đó tôi vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ do ta tạo ra.

Cho dù đó là bức tranh tôi thích nhất.

"Đêm đầy sao" của Van Gogh.

Nhưng hôm nay, người bên cạnh tôi đã thay đổi thành Chu Hành Giản.

Tôi giả vờ không quan tâm mà lên tiếng hỏi hắn: "Chú nhỏ, chẳng lẽ chỉ đưa em đi xem cái này thôi à?"

Chu Hành Giản quay đầu tôi một cách bình tĩnh.

Rất lâu sau, lâu đến mức cảnh vật xung quanh như cũng chuyển theo.

Hắn nhẹ giọng : "Anh không biết trên thế gian này có thứ gì là vĩnh viễn không thay đổi, chỉ biết rằng mỗi khi thấy sao."

"Anh lại bắt đầu mơ mộng."

8

Chu Hành Giản thích tôi.

Loại chuyện này là thứ mà tôi chưa từng nghĩ đến.

Bởi vì hồi nhỏ, tôi đã từng thầm thích Chu Hành Giản.

So với ông trai ngốc nghếch suốt ngày chỉ biết trêu chọc, tranh giành đồ ăn với em , hay là một tên nhóc Chu Tắc Giai ngang ngược, ấu trĩ, thì Chu Hành Giản lại là một hình tượng hoàn toàn khác biệt.

Hắn dịu dàng buộc tóc cho tôi, kiên nhẫn giảng giải từng bài toán. Đã , sau mỗi trận bóng rổ với Lâu Văn Việt, hắn sẽ luôn mang về cho tôi một chiếc bánh nhỏ.

Ai mà không thích một người vừa đẹp trai vừa dịu dàng chứ?

Lúc đó, trái tim non nớt của tôi mỗi lần thấy hắn đều như muốn tan chảy trong những bong bóng màu hồng.

Vậy mà khi hắn bắt đầu giữ khoảng cách, mối đầu của tôi cũng như mà nhẹ nhàng vỡ tan.

Nhưng giờ đây, mọi thứ đang diễn ra vượt ngoài dự liệu của tôi.

Tôi thở dài một hơi sâu.

Màn hình điện thoại bất ngờ sáng lên.

Đó là tin nhắn của Chu Hành Giản.

[Em đã nghĩ kỹ chưa?]

Trong đầu tôi chỉ còn là một mớ hỗn độn, chẳng biết gì ngoài việc đáp lại bằng một chuỗi dấu ba chấm.

Hắn lại gửi thêm một tin nhắn âm thanh, giọng điệu đầy lười biếng: "Nếu em chưa nghĩ xong thì cũng không sao, hôm đó, đã giữ thể diện cho em, em có nghĩ rằng mình cũng nên giúp một chút không?"

Việc đó thì tôi chẳng có gì phải bàn cãi.

[Ok nhé, thỏ nhỏ.jpg]

Chu Hành Giản tiếp: "Tối ngày mốt có một buổi tiệc thương mại, cần em đồng hành."

Dường như sợ tôi từ chối, hắn còn thêm vào một câu: "Toàn là người trẻ, không quá 35 tuổi đâu."

Tôi đột nhiên cảm thấy Chu Hành Giản cũng thật dễ thương. Có vẻ hắn không khác gì so với hồi chúng tôi mười bảy, mười tám tuổi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...