Cả hai chúng tôi đồng thời quay đầu lại . Trên màn hình hiện lên hai chữ: ...Tắc Giai.
Đúng là xui xẻo!
Tôi cúi xuống định tắt máy, Chu Hành Giản bất ngờ siết chặt lấy eo tôi. Hắn lạnh lùng ra lệnh: "Không nghe máy."
Tôi vô thức rụt cổ lại, uất ức hỏi: "Vốn dĩ em đâu có định nghe, hung dữ như gì chứ?"
Câu hỏi của tôi khiến hắn thoáng sững lại. Có lẽ trong mắt Chu Hành Giản, không ai có thể nhõng nhẽo hơn tôi.
Không muốn cãi nhau, hắn nâng cằm tôi lên, dịu dàng : "Ừ, là hồ đồ. Chấp nhất với một nhóc say xỉn."
Tôi liếc , thấy vết son môi đã lem lên miệng hắn. Ánh mắt hắn sâu thẳm, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào xương sống của tôi.
"Ngồi lại ghế đi, sẽ đưa em về ký túc xá."
Hắn định rút lui!
Tôi lập tức ôm chặt cổ hắn, không chịu buông: "Muộn rồi, em không muốn về!"
Chu Hành Giản nắm lấy cổ áo tôi, định kéo tôi ra. "Vậy thì về nhà."
"Em không muốn!"
Trong lúc giằng co, móng tay mới của tôi "vô " để lại hai vết cào trên da hắn. Nhìn vào thì trông giống như vừa chuyện gì đó không đúng đắn.
Tôi cố chấp cãi: "Em không cố ý, ai bảo không phối hợp với em chứ."
Chu Hành Giản tôi bằng ánh mắt ngờ vực, thay vì tức giận, hắn lại . Giọng hắn trầm ấm, nhẹ nhàng dỗ dành: "Tiểu Tinh, cho xem bộ móng mới của em đi."
Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng, không hề phòng bị, tôi ngoan ngoãn đưa tay ra trước mặt hắn. Chu Hành Giản nới lỏng cà vạt của mình, còn không quên khen ngợi: "Đẹp thật."
Tôi thấy lòng mình vui phơi phới. Nhưng ngay giây sau, chiếc cà vạt đó đã bị buộc quanh cổ tay tôi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm: "Giờ thì an toàn rồi."
5
Sau khi tỉnh rượu, tôi thực sự muốn tát cho mình vài cái.
Sao mình lại dám giở trò lưu manh với Chu Hành Giản chứ! Hắn là em tốt nhất của tôi, sau này tôi biết đối mặt với hắn thế nào đây!
Tôi nằm lăn lộn trong chăn, rên rỉ đầy khổ sở.
Mãi cho đến khi điện thoại rung lên hai lần, tôi mới với tay lấy nó.
Trên màn hình, ngoài hàng loạt tin nhắn chất vấn của Chu Tắc Giai, thì tin nhắn mới nhất là từ Chu Hành Giản.
[Em dậy chưa?]
[Anh đang ở dưới nhà.]
Tôi bật dậy như lò xo.
Đứng bên cửa sổ, tôi cảm thấy mình như đang chuyện lén lút, nhẹ nhàng vén một bên rèm lên.
Quả nhiên, bóng dáng Chu Hành Giản đang đứng bên ngoài.
Hắn muốn gì đây? Đã lớn tuổi như rồi, chẳng lẽ đặc biệt đến để mách lẻo với phụ huynh sao?
Tôi băn khoăn một hồi không biết có nên xuống hay không.
Kết quả là cháu trai hắn gọi điện trước, giọng điệu đầy căng thẳng.
"Văn Tinh, em đang ở đâu! Tối qua có về nhà không!"
Tôi ngáp dài, chậm rãi đáp: "Liên quan gì đến chứ?"
"Sao không hỏi Chu Hành Giản? Hay không dám?"
Chu Tắc Giai im lặng một lúc, giọng trở nên cay đắng: "Anh luôn coi em là người tốt nhất, nên mới sợ em bị lừa."
"Em còn nhỏ, đã ba mươi rồi, bên cạnh có vô số tin đồn với các , lại kinh doanh nhiều năm, tính toán đầy mưu mô."
Tôi nhạt. Nếu về lừa người, chẳng phải Chu Tắc Giai là bậc thầy sao?
Vừa ăn cơm nhà tôi, vừa tận hưởng sự hâm mộ từ các em khoá dưới.
Quyết định mà tôi chưa nghĩ xong, giờ bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Tôi khẩy: "Cháu trai, đừng xấu với thím."
...
Dù không trang điểm, tôi cũng lề mề mất tận nửa tiếng.
Chu Hành Giản kiên nhẫn hơn tôi tưởng, không hề giục giã, thậm chí giọng trong tin nhắn thoại còn mang theo ý , như thể hắn hoàn toàn không vội.
Khi tôi ra khỏi nhà, hắn vừa hay đang nghe điện thoại.
Nhìn thấy tôi, đôi lông mày nhíu chặt của hắn lập tức giãn ra: "Có vấn đề gì cậu cứ quyết định, lúc khác có thời gian rồi bàn lại sau."
Người ở đầu dây bên kia còn chưa kịp gì, hắn đã bấm tắt.
Tôi tò mò hỏi: "Là em à? Anh ấy bao giờ về nước?"
Chu Hành Giản mỉm nhẹ, bình thản đáp: "Lên xe trước đi."
6
Trong xe rất yên tĩnh.
Tôi ôm ly trà sữa hắn mang đến, cố gắng xua tan sự ngượng ngùng đang bao trùm khắp xe.
Nói không căng thẳng thì đúng là dối lòng.
Dù sao, lần cuối cùng chúng tôi ở riêng với nhau cũng đã mười năm trước.
Bạn thấy sao?