Ngoại truyện: Góc của Tiêu Nại
Tôi là cảnh sát, nhận một nhiệm vụ đi gián điệp ở hộp đêm, tìm bằng chứng liên quan đến cá độ và mại dâm của bọn họ.
Chỉ là, tôi không ngờ rằng lại đụng phải con của cục phó ở nơi này.
Suýt nữa thì tôi tưởng ấy tay vịn trong quán, sợ tới run người.
Cũng may, ấy chỉ tới đây bảo vệ.
Có điều, hình như người bảo vệ này rất đặc biệt, không những việc một bảo vệ nên , ngược lại còn vui vẻ với một đám phú bà.
Nhìn thấy tôi, ấy trực tiếp chảy nước miếng, ừm, rất đáng .
Nhưng một giây sau, ấy có thể ra lời thoại vô cùng bạo dạn: “Hay là để em thử hàng trước cho các chị?”
Đương nhiên ấy không “thử” hàng, tôi bị người ra giá cao nhất đoạt đi, có lẽ ấy biết bản thân không tranh giành , bèn tự mình rời đi trước.
Tối hôm đó, tôi đã báo tin ấy ở hộp đêm cho cục phó biết.
Chuyện như thế này, vẫn nên để cục phó tự mình xử lý thì hơn.
Vì để tránh cho người ta nắm nhược điểm, tôi đã mò đến gầm cầu để ngủ, không ngờ lại đụng phải ấy, và… cha ấy ở đây.
Nhìn dáng vẻ thuần thục “trải giường” của bọn họ, tôi biết đây không phải lần đầu tiên bọn họ xuất hiện ở nơi này.
Thì ra, cục phó dạy dỗ chồng và con nghiêm khắc như .
Cô ấy tò mò hỏi vì sao tôi lại xuất hiện ở đây, tôi không thể gì khác, đành tùy tiện dối cho qua, ai ngờ ấy lại cho tôi hai đồng tiền.
Tôi: “...”
Nhất thời, tôi không biết mình nên gì.
Nhưng hiển nhiên, ấy không thành thật lắm, muốn sàm sỡ tôi.
Bình thường ấy đều như sao?
Phải ngăn ấy, tôi mới có thể yên tâm đánh một giấc.
Tối hôm sau, tôi cho rằng tôi sẽ không gặp lại ấy nữa, ấy vẫn tới.
Tôi vô thức hỏi thành lời, suýt nữa thì bại lộ, cũng may, ấy không phát hiện ra vấn đề gì.
Thế là tôi lại dối lần nữa.
“Ông nội bị bệnh Alzheimer, cha bị ung thư gan, mẹ là người thực vật, em xem vì sao lại ở đây?”
Anh mắt ấy thay đổi.
Ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, có lẽ là không ngờ rằng tôi lại thảm như .
Tôi ý thức mình đã bốc phét quá đà, lời đã ra không cách nào thu hồi lại .
Phản ứng của ấy đã vượt qua dự đoán của tôi.
Cô ấy lại muốn tìm người bao nuôi tôi?
Còn cái gì mà “Nếu không phải em không có tiền thì em đã bao nuôi rồi”...
Thật sự khiến cho người ta ngượng ngùng.
Mấy ngày sau, tôi thu thập kha khá bằng chứng, chuẩn bị thu lưới, cũng may, hôm nay ấy từ chức, nếu không, chẳng may cuốn ấy vào chuyện này, e là cục phó sẽ không để yên cho tôi mất.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất, chính là chuyện ấy đưa tiền lương của mình cho tôi.
Cô ấy lại thật sự tin lời dối của tôi.
Quả nhiên, không hổ là con của cục phó, cách người vẫn rất chính nghĩa.
Có điều, tiền này tôi cũng không dám nhận, chỉ có thể giao toàn bộ cho cục phó.
2.
Hành vô cùng thuận lợi, trên đường về cục cảnh sát còn có thể thấy cha con ấy ngồi ven đường ăn thịt xiên nướng.
“Muốn qua đó không, cục phó?”
Cục phó lạnh mặt gật đầu.
Tôi dừng xe trước mặt ấy, bị phản ứng của hai cha con chọc .
Thông qua ánh mắt, hai cha con bọn họ xác định đối phương không phạm tội mới yên lòng tiếp tục ăn, một giây sau, ấy thấy cục phó xuống xe, lập tức trở nên ngoan ngoãn, buông xiên thịt đứng dậy, biến thành một chó quẫy đuôi.
Thực sự rất đáng .
Chỉ là, khi thấy tôi thì ấy thay đổi.
Nét mặt không ngừng biến hóa, vừa khiếp sợ, vừa hoang mang, vừa bi thương, vừa uất ức.
Tôi nghĩ tôi nên giải thích một chút.
Không ngờ, ấy lại rống to lên: “Trả tiền cho em!”
Tôi: “...”
Vẫn nên chờ ấy bình tĩnh rồi giải thích thì hơn.
Sau khi đưa cả nhà cục phó trở về, tôi định nhắn tin giải thích, lại phát hiện mình đã bị ấy block.
Tôi vừa bất đắc dĩ vừa buồn .
Thật đúng là… rất đáng .
Nhưng ấy vẫn rất dễ dụ, tôi đưa tiền, cộng thêm mời đi ăn, tâm trạng ấy lập tức vui vẻ hẳn lên.
Càng ở chung, tôi càng cảm thấy trên người ấy có ma lực, rất thu hút người khác.
Tôi dỗ dành ấy, ấy cũng kéo tôi ra khỏi sổ đen.
Tôi cho rằng trải qua chuyện lần trước, ấy sẽ không tới mấy nơi như này nữa, không ngờ mấy ngày sau ấy lại tới hộp đêm tìm việc.
Tôi nghe tin nên tới đó xem thử, thấy ấy đang nhảy rất vui vẻ, vừa chạm một cái đã định quật tôi xuống đất, cũng may tôi huấn luyện, nếu không sẽ bẽ mặt cục cảnh sát mất.
Có lẽ là đang trên đà nhảy nhót, ấy kéo tôi tiếp tục nhảy, không muốn dừng lại.
Tôi không muốn thừa nhận, trong lòng tôi vừa xuất hiện ý nghĩ nguy hiểm.
Đêm nay ấy thật đẹp.
Bạn thấy sao?