20.
Một tháng sau, vết thương của tôi gần như khỏi hẳn, tôi thật sự đi ra chợ đêm bày hàng bán vỉa hè.
Tốn gần hai ngàn đồng tiền vốn, tôi xích nướng ở chợ đêm.
Trộm vía, buôn bán rất tốt, tôi bận đến phát điên luôn.
Không biết vì sao Tiêu Nại lại tìm nơi này, tự giác tới phụ giúp tôi một tay.
“Sao em đi đâu cũng tìm em ?”
Cảnh sát giỏi như à? Mẹ tôi cũng như thế, cho dù tôi trốn tới đâu, mẹ tôi đều có thể tìm thấy tôi.
Tiêu Nại đắc ý nhướn mày.
“Đây là bí mật.”
Tôi không để ý đến chuyện này nữa, mãi về sau tôi mới biết cha vợ tương lai đã bị ấy đào tạo thành gián điệp.
Đến khi bán xong chiếc xích cuối cùng, tôi vui vẻ đếm tiền, Tiêu Nại tự giác thu dọn quầy hàng.
Đếm xong, tôi vỗ vỗ vào ví.
Tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Mặc dù không nhiều tiền bằng đi bảo vệ ở hộp đêm, dù sao cũng là kiếm lời.
Theo tốc độ này, tôi chục ngày là có thể thu hồi vốn.
“Anh nghĩ có thể bán thêm chút đồ uống, bán mang đi thì tốt nhất.”
Hai mắt tôi sáng lên, ý kiến hay!
Ngày mai tôi sẽ đi nhập hàng luôn!
Tốt xấu gì ấy cũng giúp tôi một đêm, tôi mời Tiêu Nại ăn bữa khuya.
“Cũng một tháng rồi, vì sao em vẫn khách sáo với như thế? Anh là trai chính thức của em đó.”
Tôi dừng lại một chút, thực ra tôi cũng không hiểu rõ lắm, tôi cứ cảm thấy hai người vô duyên vô cớ đến với nhau cứ là lạ kiểu gì ấy?
Tôi không trả lời vấn đề của ấy, chỉ hỏi ngược lại: “Em đồng ý lúc nào?”
Tôi vẫn chưa nghĩ rõ ràng mà.
Mặc dù tôi có ý tưởng đó, tôi đảm bảo tôi chưa từng đồng ý!
Tôi đã nhận bài học trong chuyện của cha mẹ tôi, ai ra miệng trước thì sẽ là người chịu thiệt.
Cho nên, không đến lúc không nhịn nổi nữa thì tôi tuyệt đối sẽ không thành lời.
Nhưng ba người bọn họ đều bảo tôi đã đồng ý, hình như chuyện đó còn rất xấu hổ, tôi lại chẳng có ấn tượng gì, chẳng lẽ lần trước bị đập hỏng đầu óc rồi?
“Muốn biết không?”
Tiêu Nại hỏi tôi, tôi thấy vẻ mặt ấy hơi kỳ quái, không ra là kỳ quái ở đâu.
Tôi gật đầu.
“Muốn!”
Sau khi nghe xong, Tiêu Nại lấy điện thoại ra, mở video trước đó ấy đã quay.
Tôi nghi ngờ ghé sát lại, sau khi thấy rõ nội dung, quả thực tôi muốn độn thổ!
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác lại muốn chơi xấu kia của tôi, mặt tôi đỏ bừng lên.
Xấu hổ!
Quá xấu hổ!
Còn đòi tiểu bảo bối của người ta…
Đây là ngôn ngữ chết tiệt gì ?
Lại còn hôn hôn?
Hôn con mẹ nó!
Tôi muốn giật điện thoại của ấy, ấy đã sớm đề phòng.
“Hừm, không xóa!”
Tôi tiếp tục cố gắng giật lấy.
“Anh đưa cho em đi.”
Sao lại không xóa?
Nhất định phải xóa!
“Muốn xóa à? Vậy thì hôn một cái?”
Hả?
Rõ ràng là ấy cố ý!
Mất mặt quá đi!
Tôi nhanh chóng hôn lên mặt ấy một cái.
“Xóa!”
Tiêu Nại đứng hình, có lẽ ấy không ngờ rằng tôi lại hôn dứt khoát như .
Anh ấy do dự.
“Nếu em quỵt nợ thì sao bây giờ?”
Tôi cố liếc mắt sang hướng khác, không ấy nữa.
“Đó là lời lúc em không tỉnh táo, không thể tính.”
Tiêu Nại lộ vẻ bi thương.
“Em không thích à?”
Tôi: “...”
Không phải thế.
“Anh đối xử với em không tốt sao?”
Tôi: “...”
Cũng không phải.
“Em không cần hả?”
Tôi: “...”
Chậc!
Tôi quay đầu lại, về phía ấy, thấy dáng vẻ đơn, nét mặt tủi thân của ấy, tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó thở dài.
Bỏ đi, thua thiệt thì thua thiệt!
“Không phải không cần .”
Tiêu Nại kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Anh ấy ôm lấy tôi.
“Anh biết mà! Dao Dao! Anh biết ngay mà…”
“Nào, thả em ra.”
Tiêu Nại buông tôi ra, sau đó cẩn thận lấy ra chiếc nhẫn cầu hôn giấu trong túi.
Anh ấy trịnh trọng nâng tay tôi lên, chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi.
“Dao Dao, từ hôm nay, sẽ chính thức trở thành trai của em, đúng không?”
Tôi chiếc nhẫn kia, trợn tròn mắt.
“Anh chuẩn bị chiếc nhẫn này bao lâu rồi?”
Tiêu Nại không hề do dự mà đáp lời: “Hơn một tháng.”
Tôi bó tay rồi.
“Vậy sao không lấy ra sớm hơn?”
Thế mà ấy còn chờ tôi mở miệng trước!
Tiêu Nại gãi đầu.
“Anh sợ em từ chối.”
Tôi: “...”
Đáng ghét!
Rất muốn đánh người!
Bạn thấy sao?