Cha tôi bước đến, ngồi xuống mép giường.
Hiếm khi ông ấy sâu sắc như : “Mẹ con chỉ là lo lắng cho con thôi. Con là một , đi tới nơi như , nguy hiểm biết bao. Con đừng giận mẹ nữa, mẹ con cũng bị con chọc cho tức giận tăng xông, phải uống thuốc đó, coi chừng con chọc cho mẹ con tức đến mất mạng…”
Tôi gục đầu xuống, không ngờ mẹ lại giận đến mức độ này.
“Con biết rồi.”
Cùng lắm thì về sau tôi bày sạp hàng bán vỉa hè là chứ gì?
18.
Trong hai ngày nằm viện, Tiêu Nại vô cùng ân cần với tôi.
Hơn nữa, mỗi lần tới thăm đều ăn mặc rất đẹp.
Giống như hồi ấy vẫn còn trai bao ở hộp đêm…
Mấy ngày liên tục ấy đều như .
Hôm xuất viện, tôi trêu ghẹo ấy: “Anh lại nghề cũ à?”
Tiêu Nại đen mặt, u oán về phía tôi.
Anh ấy chợt tới gần tôi, nhếch môi thành một đường cong xinh đẹp, sau đó còn hư hỏng cọ cọ vào mu bàn tay của tôi, giọng đầy mê hoặc: “Đúng , Trần tiểu thư cần phục vụ không?”
Tôi lập tức nảy ra ý đồ chơi xấu.
Nhóc con, không tệ nha, rất mạnh miệng!
Tôi túm lấy cổ áo ấy, kéo ấy tới gần, khẽ liếm môi: “Vậy xin hỏi, muốn phục vụ bản tiểu thư như thế nào?”
“Cốp!”
Một giây sau, Tiêu Nại bị người ta dùng gậy sắt gõ một cái.
Tôi ngơ ngác.
Cha tôi lo lắng vứt gậy sắt xuống, kiểm tra cơ thể của tôi.
“Dao Dao, con không sao chứ? Đây là… Tiêu Nại?”
Tiêu Nại ôm đầu, đau đớn nằm rạp trên đất, thấy người đánh là cha tôi, ấy cũng sững sờ.
Tôi cha tôi, cố nén muốn cha, nghiến răng nghiến lợi hỏi ông ấy: “Cha, cha đang gì thế?”
Cha tôi cũng rất mơ hồ.
“Con… Tiêu Nại… hai người…”
Ông ấy lắp bắp không ra lời.
“Con túm cổ áo thằng bé, cha cho rằng thằng bé bắt nạt con, con đang định dạy dỗ thằng bé một trận. Cha sợ con bị thương, sức chiến đấu giảm xuống, cho nên cha… mới giúp con một tay…”
Cha tôi càng càng lí nhí, cuối cùng, trực tiếp ngậm miệng lại.
Nửa giờ sau.
Tôi và Tiêu Nại đều bị quấn băng trên đầu, hai người ngồi trên xe trừng mắt nhau.
Cha tôi co người lại trong góc, lấy lòng: “Xem ra… hai người rất có tướng phu thê nha…”
Tôi chậm rãi quay đầu lại, liếc ấy một cái.
Vừa quay đầu đã phát hiện ra Tiêu Nại đang rất vui vẻ.
Tôi bỗng trợn tròn mắt.
Một gậy kia của cha tôi sẽ không đánh người ta thành kẻ ngốc đấy chứ?
“Anh vui vẻ chuyện gì thế? Không sao đấy chứ? Hay là quay lại bệnh viện kiểm tra lần nữa xem?”
Tiêu Nại: “Không sao.”
19.
Sau khi về nhà, tôi như hóa đá.
Tiêu Nại ở lại nhà tôi ăn cơm, tôi có thể hiểu , cha mẹ tôi bị sao ?
Bọn họ liên tục gắp đồ ăn cho Tiêu Nại…
Tôi mới là con ruột của bọn họ cơ mà?
Bình thường cũng không thấy bọn họ nhiệt với vị khách nào như .
“Tiêu Nại, mau nếm thử món trứng hấp này đi, của cháu tự suy nghĩ ra đấy, ăn ở chỗ khác không ra mùi vị này đâu.”
Tôi rất thèm món đó, trứng cha tôi là ngon nhất, tôi cũng muốn ăn.
Tôi vừa thò đũa ra đã bị cha tôi gạt đi.
“Hôm nay trong nhà chỉ còn ba quả trứng, không có phần của con đâu.”
Nói xong, cha mẹ tôi mỗi người gắp mất một miếng trứng.
Tôi: “...”
Không thương!
Tiêu Nại thấy thế thì suy nghĩ một lúc, sau đó cắn một nửa miếng trứng, đặt vào trong bát của tôi.
“Em ăn đi.”
Tôi quả trứng bị thiếu một góc trong bát, cảm thấy lạ lạ, một lúc sau mới phản ứng kịp.
Tôi ghét bỏ gắp trứng trả lại ấy.
“Làm gì có ai ăn một nửa rồi còn cho người khác? Còn là kẹp cho con nữa, không biết xấu hổ à?”
Mẹ tôi lườm tôi một cái: “Con ăn kiểu gì ? Ngày nào cha và mẹ chẳng như thế, con giả vờ giả vịt gì?”
Sau đó áy náy với Tiêu Nại một tiếng.
“Dao Dao bị chiều hư rồi, về sau cháu phải thay quản con bé nhiều hơn đó.”
Tôi mở to mắt mẹ, mặt mo đỏ bừng.
“Mẹ, mẹ đang gì thế?”
Mặc dù tôi quả thực có ý đồ với ấy, tôi cũng chưa đồng ý đương với ấy mà?
Nhưng vẻ mặt của bọn họ, như kiểu tôi đã sắp bàn đến chuyện cưới gả không bằng!
“Hai người yên tâm, về sau nhất định cháu sẽ đối xử tốt với Dao Dao!”
Tôi khiếp sợ về phía Tiêu Nại, ấy linh tinh gì thế?
Cha tôi: “Tiêu Nại này, Dao Dao nhà mặc dù hơi bướng bỉnh tâm địa rất tốt, sau này nếu có chỗ nào không phải, cháu hãy bao dung con bé một chút.”
Tiêu Nại: “Chú yên tâm, Dao Dao rất tốt ạ.”
Mẹ tôi: “Đợi Dao Dao tốt nghiệp, hai đứa kết hôn luôn đi, hoặc là đợi sang năm, Dao Dao đủ tuổi thì hai đứa đi đăng ký kết hôn trước cũng .”
Tôi: “...”
Ba người nhiều như thế, tôi đã đồng ý chưa?
“Con đồng ý chưa mà mọi người đã mấy chuyện này?”
Mẹ tôi: “Có người bằng lòng chấp nhận con, con thắp nhang cầu nguyện đi là vừa, đi đâu tìm đứa nhỏ tốt như Tiêu Nại đây?”
“Hơn nữa, mẹ còn cảm thấy con không xứng với người ta…”
Tôi: “...”
Đúng là mẹ ruột!
“Con…”
“Còn nhiều chuyện nữa thì cắt giảm một nửa tiền tiêu vặt tháng này!”
Đáng ghét!
Mẹ thắng!
Tôi tức giận ngậm miệng lại.
Không thì không , dù sao có Tiêu Nại thì tôi cũng không lỗ.
Bạn thấy sao?