[FULL] Tôi Là Lưu Manh, Bạn Trai Tôi Là Cảnh Sát
Tác giả: Bà nội Lưu
Đề cử + Raw: Yêu Phi Họa Quốc
‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿
Cha tôi là đại lưu manh, tôi quyết chí trở thành tiểu lưu manh.
Nhưng mẹ tôi lại là cảnh sát.
Sau một lần đánh nhau, tôi vào cục cảnh sát của mẹ tôi.
Thế là dưới sự “bao luc gia dinh” của mẹ tôi, quần chúng đứng xem chính là cảnh sát và người cha lưu manh của tôi…
Quá mất mặt!
1.
Tôi là sinh viên đại học, từ nhỏ đã quyết chí trở thành tiểu lưu manh.
Dựa vào sức của mình, tôi đã nghĩ ra một cách, nhân lúc có vẻ bề ngoài gợi cảm và thời gian rảnh, tôi thành công xin chân bảo vệ ở một hộp đêm, kiếm chút thu nhập, tiện thể rèn luyện bản lĩnh lưu manh.
Trải qua vài tháng việc, tôi thành công quen thuộc với mấy chị phú bà.
Các chị ấy đều đẹp người đẹp cả nết, tuổi tác hơn 50, xa xỉ hào phóng, đối xử rất tốt với tôi.
“Hôm nay chị Diêu lại tới ạ? Hôm nay sắc mặt chị hồng hào hẳn ra.”
Chị Diêu tươi , ngượng ngùng che mặt.
“Chậc, em đúng là biết ăn !”
Nói xong, rút ra mấy tờ 100 tệ đưa cho tôi.
“Chị mời em uống trà sữa này.”
Tôi vui mừng nhận lấy.
“Cảm ơn chị Diêu.”
Các chị ấy thật sự rất tốt với tôi!
Tôi các chị ấy là đã ngửi thấy mùi tiền thơm lừng rồi.
2.
Có lẽ do hôm nay hộp đêm mới có một đám trai bao mới đến, cho nên các chị tới đây đông hơn hẳn mọi hôm.
Tôi cũng đi theo tranh thủ kiếm lời một phen, he he.
Tôi tựa vào góc ghế salon, các chị ấy chọn lựa, ánh mắt đảo qua gương mặt của đám trai bao kia, rất nhanh, tôi đã bị một gương mặt tuấn tú thu hút.
Tỏa nắng, đẹp trai, đầy sức sống.
Đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về ấy.
Lần đầu tiên thấy ấy, tôi đã suýt chảy cả nước miếng.
Quả nhiên, các phú bà đều coi trọng ấy, bắt đầu đấu giá cướp người.
“Tiểu Nại, đêm nay em đi với chị nhé?”
“Gì cơ? Tôi ra 7000.”
“Tôi 8000.”
“Tôi!”
Chậc chậc chậc, một đêm của ấy có giá trị bằng hai tháng tiền lương của tôi.
Thấy giá tiền ngày càng tăng cao, trong lòng tôi cũng ngứa ngáy.
Đáng tiếc, tôi không có tiền, thấy các chị ấy sắp đánh nhau vì đẹp trai, tôi bèn mở miệng: “Không bằng để em thử hàng cho các chị trước đi.”
Tôi suýt thì thành đối tượng bị mấy chị chà đạp, may mà lý trí tôi quay về kịp lúc, chỉ là… hơi đáng tiếc cho kết quả của đẹp trai này.
Tôi không nhẫn tâm ấy bị giày vò, đành bi thương bước ra khỏi cửa.
Hu hu hu, trai đẹp rơi vào ổ sói, đau lòng biết bao!
3.
Tối hôm đó, theo như thường lệ, tôi lén leo cửa sổ vào nhà, lại không biết mẹ lấy thông tin tôi bảo vệ ở hộp đêm từ đâu, đã sớm ngồi đợi trong phòng tôi, tôi vừa bò vào đã nghe thấy “tách” một tiếng, đèn đuốc sáng trưng.
Tôi chậm rãi quay đầu lại, thấy mẹ đang ngồi bên cạnh giường, vắt chéo chân, tay cầm chổi lông gà.
Người ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẹ tôi, nở nụ bất đắc dĩ, chính là người cha vô dụng của tôi.
Tôi nở một nụ còn khó coi hơn cả khóc.
“Mẹ, con chỉ ra ngoài tích lũy kinh nghiệm thôi, mẹ tin không?”
Mẹ tôi dùng hành thực tế trả lời vấn đề của tôi.
Nửa giờ sau, tôi quằn quại xoa mông, trên người còn dính mấy sợi lông gà.
Cha tôi khổ với tôi, sau đó đóng chặt cửa lớn lại.
Tôi thuần thục xoay người, khập khiễng đi tới cầu vượt cách nhà 1km.
1 người bị đánh, 1 người quỳ ván giặt đồ.
“Sao mẹ lại phát hiện ra?”
Cha tôi lộ vẻ u oán: “Cha biết sao ? Cha đang ngủ ngon, tự nhiên mẹ con tát cho cha một cái, dựng đầu cha dậy.”
Hừ!
Biết ngay người cha này không đáng tin cậy mà!
4.
Dưới cầu vượt có mấy người lang thang.
Cha tôi trực tiếp đạp một người tỉnh dậy, ra hiệu cho người đó nhường chỗ.
Cầu vượt cũng có quy củ của cầu vượt, vị trí đều là cố định, không phải cứ nhường là nhường.
Mấy người lang thang lập tức đứng dậy, vây quanh cha và tôi.
10 phút sau.
Cha tôi và tôi có một không gian rộng rãi, cùng với hai chiếc “nệm giấy” mới tinh.
Có một tờ bìa là của nhãn hiệu lớn, nằm lên có cảm giác rất xa xỉ.
Mấy người lang thang mặt mũi bầm dập thành thật co rúm lại trong góc.
Nằm xuống một lúc, tôi chợt cảm thấy bụng mình trống rỗng.
“Cha, con đói quá, cha có tiền không?”
Tiền bo hôm nay tôi nhận từ mấy chị đều bị mẹ vơ vét sạch sẽ, hôm nay coi như đi không công.
Bạn thấy sao?