Đã Lỡ Thích Em [...] – Chương 1

[FULL] Đã Lỡ Thích Em Nhiều!

Tác giả: Tứ Hỉ

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

Cha tôi vì mục đích kinh doanh đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho tôi và một chủ tịch.

Chủ tịch thân cao 1m8, chẳng bao giờ về nhà.

Đã gần nửa năm kể từ khi kết hôn, tôi thậm chí không nhớ rõ ta trông thế nào.

Nhưng chủ tịch thì rất giàu, mỗi tháng ta đều đúng giờ chuyển cho tôi 100 vạn để tiêu.

Tôi sắp vỡ bụng rồi.

Chồng không về nhà mà tiền thì tiêu thả ga, cuộc sống này quá tuyệt vời rồi còn gì!

 1

Tôi đi chơi với hội chị em đến tận 3 giờ sáng, mãi khi say khướt mới trở về nhà.

Vừa bật đèn lên, tôi bỗng thấy một người đàn ông lạ ngồi trên giường của mình, vẻ mặt cực kỳ không vui : "Cuối cùng em cũng về rồi."

Tôi giật mình, vội khóa cửa lại, chuẩn bị gọi cảnh sát.

Đằng sau cánh cửa, giọng ta trầm thấp vang lên: "Tống Nhan Nhan, lẽ nào em quên mất luôn là ai đấy chứ?"

Trong cơn say, tôi chẳng quan tâm ta gì, vừa luống cuống mò tìm điện thoại vừa hét lên: "Tôi mặc kệ là ai! Anh tiêu rồi, xâm nhập nhà trái phép, cứ chuẩn bị mà ngồi tù đi!"

"Tống Nhan Nhan! Anh là chồng em!"

Hả? Chồng?

Dây thần kinh trong đầu bỗng tan sự kiểm soát của rượu mà tổ chức một buổi họp khẩn. 

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra.

Đúng rồi! Tôi còn có một ông chồng cơ mà!

 2

"Những ngày không có ở nhà, em sống thoải mái quá nhỉ."

Giang Hạo Thừa ngồi trên giường trong bộ đồ ngủ lụa màu tối, hai chân dài bắt chéo nhau, đôi chân trắng ngần lộ ra dưới ống quần khiến tôi cảm thấy hơi ngứa ngáy.

"Không... không có... hôm nay em chỉ đi gặp hội chị em một chút thôi."

"Rồi cờ để bắt gặp như ?"

"Đúng thế! Anh phải tin em, những ngày không có nhà, em đều rất nghiêm túc giữ gìn nhà cửa."

Xạo chóa.

"Ồ? Vậy à?" Giang Hạo Thừa đẩy nhẹ cặp kính bằng những ngón tay thon dài, khóe miệng bỗng nở nụ đầy ẩn ý: "Dạo này chắc em chịu thiệt thòi rồi, thì từ mai sẽ về nhà ở nhé."

"Gì cơ! Không cần đâu, không cần đâu!" Tôi hoảng hốt, vội vàng xua tay từ chối.

Giang Hạo Thừa nhíu mày, đôi mắt nheo lại đầy uy hiếp hỏi tôi: "Sao? Em không muốn về à?"

"Tất nhiên là... không phải!"

Tôi gượng gạo: "Chẳng qua là, nhà cách công ty xa quá, em sợ đi lại vất vả thôi mà."

"Nếu thế, thì ngày mai em dọn qua ở với luôn đi."

A! Miệng 37 độ thế mà lời ra lại khiến sống lưng tôi lạnh toát thế này!

Cuộc sống hôn nhân tuyệt vời của tôi, chẳng ngờ sẽ lại kết thúc ngắn ngủi đến thế!

 3

Giang Hạo Thừa kiên quyết cầu tôi dọn đến ở cùng ta, tôi không dám cãi lại trực diện, đành tạm thời chấp nhận.

Sau khi tôi rửa mặt xong, Giang Hạo Thừa vẫn chưa ngủ, thậm chí còn vỗ vỗ giường, ra hiệu bảo tôi lên nằm.

Tôi gượng gạo, chậm rãi bước đến mép giường, không muốn chút nào vẫn phải nằm xuống cạnh ta.

Anh ta tắt đèn rồi trở mình kéo tôi vào trong vòng tay, mùi hương xa lạ của lập tức bao trùm lấy tôi, khiến cả người tôi cứng đờ.

Không phải là chưa từng nằm chung giường với Giang Hạo Thừa, chỉ là trong ngày cưới, ta uống say quá, đến khi tôi tỉnh dậy thì ta đã đi mất rồi.

Vậy nên, đây xem như lần đầu tiên chúng tôi tỉnh táo nằm cạnh nhau trên cùng một chiếc giường.

Giang Hạo Thừa ép sát tôi, khuôn mặt nhẹ nhàng cọ vào đầu tôi, giọng dịu dàng vang lên bên tai: "Xin lỗi em, thời gian qua đã bỏ bê em."

Tôi không dám nhúc nhích, trong lòng thầm gào thét đau khổ: Không sao đâu, xin cứ tiếp tục bỏ bê tôi đi, tôi thật sự không có vấn đề gì mà!

Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định chuyện thẳng thắn với ta, liền chọc chọc vào tay : "Thực ra em hiểu mà, chúng ta kết hôn vì mục đích hợp tác kinh doanh, không phải vì cảm. Em không hề để ý chuyện không về nhà đâu, yên tâm, em rất thoáng trong chuyện này. Anh gì ở bên ngoài em cũng sẽ không can thiệp, nên không cần về nhà thường xuyên đâu, em thấy như trước đây cũng khá ổn mà. Anh nghĩ sao?"

Giang Hạo Thừa không trả lời, bên tai tôi chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đặn của .

Khi chắc chắn rằng ta đã ngủ, tôi mò mẫm tìm điện thoại, định hỏi hội chị em sao để duy trì cuộc sống tự do sau hôn nhân.

Không ngờ Giang Hạo Thừa ôm tôi quá chặt, đến mức tôi không thể thoát khỏi vòng tay của ta.

Có lẽ tôi cử hơi mạnh, ta hình như tỉnh lại, trong cơn mơ màng còn kéo tôi sát hơn, giọng lười biếng vô cùng quyến rũ, thì thầm: "Ngoan, đừng cựa quậy, mai phải dậy sớm họp."

Ôi giọng mê hoặc này, nghe sướng chết đi , thoải mái đến mức tôi suýt nữa chẳng còn là chính mình.

Nhìn lại đồng hồ, đã hơn 4 giờ sáng.

Thôi, tôi cũng chẳng giãy giụa nữa, cứ ngủ trước đã.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...