Đã Là Rác Thì [...] – Chương 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chơi với cháu trai một lúc lâu, mãi đến khi dỗ nó ngủ, tôi mới ra lại phòng khách.

Cố Thần, con trai tôi, đang cầm trên tay bản thỏa thuận ly hôn đã ký tên.

Nó rõ ràng đã xem qua, bản thỏa thuận bị nó vò nhàu nhĩ.

Thấy tôi từ phòng ngủ đi ra, nó ném bản thỏa thuận ly hôn xuống bàn, vẻ mặt khó coi nhìn tôi mấy lần:

“Mẹ, già rồi mà mẹ chẳng biết xấu hổ gì cả.”

Con dâu cũng nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, thăm dò nói:

“Mẹ, mấy ngày nay bố biểu hiện không tệ lắm mà? Ngày nào cũng về nhà đúng giờ.”

“Con cứ tưởng mẹ nghĩ thông rồi, sống hòa thuận với bố chứ.”

Con trai bực bội châm một điếu thuốc, chỉ vào hộp đồ ăn ngoài trong thùng rác, trừng mắt:

“Hừ, mẹ xem đây cũng gọi là hòa thuận sao?”

“Cả ngày không nấu cơm cho bố con, ông ấy đã lớn tuổi rồi, ăn đồ ăn ngoài có cho sức khỏe lắm.”

“Mẹ, con ngày càng không hiểu mẹ nữa, mẹ già rồi, già nên lú lẫn rồi à?”

“Bố con dạo này vẫn luôn chiều theo cảm của mẹ, chủ cho mẹ lối thoát.”

“Mẹ thì hay rồi, cơm không nấu, việc nhà không , sức khỏe của bố con cũng không thèm quan tâm nữa, phải không?”

Tôi không thèm để ý đến nó, chỉ cảm thấy trong lòng ngày càng thất vọng về đứa con trai này.

Tôi tự nhận cả đời này không có điểm nào hổ thẹn với nó.

Sao đứa con trai mình dứt ruột đẻ ra lại đối xử với mình như vậy chứ.

Thà rằng lúc đầu tôi đẻ ra cục thịt nướng còn tốt hơn nó.

Hai cha con này thật khiến tôi có ảo giác 30 năm hy sinh của tôi như cho chó ăn.

Đúng lúc này, Cố Nam Châu từ bên ngoài về, tôi cầm đơn ly hôn đưa cho ta.

Kèm theo cả bút:

“Cố Nam Châu, ký đi.”

“Chúng ta kết thúc rồi.”

Cố Nam Châu tức đến mặt mày tái mét, không thèm liếc nhìn bản thỏa thuận ly hôn đó một cái.

Con trai Cố Thần không nhìn nổi nữa, đứng dậy hùng hổ chỉ trích tôi:

“Mẹ, mẹ nhất định phải ép người như vậy sao? Bố vừa về mẹ đã ông ấy ghê tởm như vậy?”

“Con thật không hiểu, chỉ có chút chuyện đó mà mẹ ầm ĩ đến tận bây giờ sao?”

“Mẹ cũng không nghĩ xem hai người bao nhiêu tuổi rồi, ly hôn lúc này không phải là cố để người khác cười chê sao?”

“Cho dù bố những năm qua quả thực vẫn giữ quan hệ với dì Lý, phần lớn thời gian ông ấy vẫn về nhà mà.”

“Người ông ấy ở nhà này, lòng tự nhiên cũng ở đây, mẹ có cần phải tính toán chi li như vậy không?”

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -rac-thi-nen-bo/chuong-8.html">https://otruyen.vn/da--rac-thi-nen-bo/chuong-8.html.]

Giọng điệu của nó dần trở nên thiếu kiên nhẫn.

Như thể tôi rất vô lý, khiến nó mất hết hứng thú nói chuyện:

“Những năm nay giữa bố và dì Lý con cũng biết.”

“Sở dĩ không nói cho mẹ biết là vì sợ mẹ cả ngày suy nghĩ lung tung, cho nhà cửa không yên!”

“Dì Lý là người dịu dàng, hào phóng, còn giúp đỡ con rất nhiều trong công việc, bố con với dì ấy chỉ là thuần túy, không có quan hệ linh tinh gì cả, mẹ thật sự không cần phải lấy ly hôn ra để uy h.i.ế.p bố con đâu.”

“Nhất định phải cho hai người cắt đứt quan hệ, mẹ mới vui sao?”

Tôi mím môi cười lạnh:

“Chỉ vì ta giúp đỡ mày một chút trong công việc mà mày đã kính trọng, biết ơn ta vô cùng, thậm chí không thấy ta là kẻ thứ ba hoại hạnh phúc hôn nhân của mẹ mày sao?”

“Vậy cũng tốt, nếu cả hai bố con mày đều thích ta như vậy, thì bảo bố mày mau ly hôn đi, để bố mày cưới người mẹ kế mà mày thích về nhà, chăm sóc cháu cho mày.”

“Tao rút lui, cái nhà này tao không ở nổi một ngày nữa.”

Tôi quay vào phòng ngủ kéo vali hành lý của mình ra, một lần nữa nhìn Cố Nam Châu nghiêm túc nói:

“Phiền ký tên vào đơn ly hôn.”

“Đương nhiên nếu không ký, thì đừng trách tôi không nể xưa nghĩa cũ.”

“Những năm nay mấy chuyện vớ vẩn của với ta, chỉ cần tôi bỏ chút tiền thám tử tư, là có thể điều tra rõ ràng rành mạch.”

“Đến lúc đó tôi vẫn có thể theo trình tự pháp luật kiện ngoại trong hôn nhân, rồi ly hôn với , như vậy tôi còn có thể nhận được một khoản bồi thường không nhỏ đâu.”

“Dù sao người ngoại trong hôn nhân cũng phải ra đi tay trắng đấy.”

“Bây giờ tôi đã cho đủ thể diện rồi, nếu còn không biết điều thì đừng trách tôi không khách sáo với .”

Cố Nam Châu tức đến toàn thân run rẩy, mặt đỏ bừng, xé nát bản thỏa thuận ly hôn.

Đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, muốn nói gì đó rồi lại thôi, một lúc lâu sau mới lí nhí:

“Tiểu Vân, đừng lấy ly hôn ra dọa .”

“Cũng đừng lấy cả đời mình ra mà sự vô lý.”

“Chúng ta là vợ chồng, là cặp đôi đã cùng nhau đi qua nửa đời người, không phải kẻ thù, không cần thiết phải nói những lời cay nghiệt như vậy để đả kích trả thù .”

“Chúng ta đều đã lớn tuổi, đã đến lúc dưỡng già rồi, ly hôn lúc này em phải suy nghĩ cho kỹ.”

“Cũng đừng căng với con trai như vậy, nửa đời sau em còn phải dựa vào con trai nuôi dưỡng.”

Anh ta buông một câu đó rồi run rẩy bước vào phòng sách.

Lại là phòng sách.

Như thể chỉ có phòng sách mới là nhà của ta.

Tôi đứng ở phòng khách, hét vào phòng sách:

“Cố Nam Châu, tôi cho ba ngày suy nghĩ, tôi sẽ nhờ luật sư gửi bản thỏa thuận ly hôn mới qua.”

“Trong ba ngày nếu không ký, thì đừng trách tôi đi theo con đường pháp luật.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...