Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Hôm nay là Chủ nhật, bữa trưa lại một mình tôi ăn.
Nhưng buổi chiều khi đang nằm phơi nắng ngoài ban công, con dâu về, nó còn mua cho tôi một ít trái cây:
“Mẹ, có những chuyện mẹ đừng để trong lòng quá, tính toán nhiều quá, người đau khổ lại chính là mẹ.”
“Đây là một ít trái cây con mua cho mẹ, mẹ nhớ ăn nhé.”
“Con cũng khuyên bố rồi, tối nay chắc bố sẽ về, mấy ngày tới con nghỉ phép, con định đưa Lạc Lạc đi chơi mấy ngày.”
“Mẹ ở nhà nói chuyện rõ ràng với bố, hai người đừng cãi nhau nữa.”
Mãi đến khi con dâu mang theo một số đồ dùng sinh hoạt của cháu trai rời đi, tôi vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không nhúc nhích, như một bức tượng gỗ không có sức sống.
Tối đó Cố Nam Châu quả nhiên về thật, tôi đã ăn tối xong.
Anh ta sa sầm mặt mày, trừng mắt nhìn tôi, chủ nói câu đầu tiên.
Nói ra cũng thật mới lạ, lúc tôi chiến tranh lạnh với ta, lần nào người mở lời trước cũng là tôi.
Nhưng dù ta chủ mở lời, miệng chó của ta cũng chẳng nhả ra được ngà voi tốt đẹp gì:
“Trong nhà tối om, sao không bật đèn?”
“Cả tối em gì thế? Sao không nấu cơm tối?”
Tôi nhìn cái bàn ăn trống không, không khỏi cười lạnh:
“Tôi gì không quản được.”
“Nếu đói thì tự , không thì đợi đói c.h.ế.t đi.”
“Tôi thấy nấu cơm cho Lý Tuệ Linh cũng ngon lắm mà.”
Anh ta lại một lần nữa mất bình tĩnh, tức giận chỉ vào tôi, vẻ mặt thất vọng:
“Thẩm Vân, đã lớn tuổi rồi, em sự đủ chưa?”
“Em rốt cuộc còn muốn nói bậy bạ đến bao giờ?”
"Anh chủ nói chuyện với em, chủ xuống nước, chủ cho em lối thoát, em còn không hài lòng cái gì nữa?”
Lần này tôi tinh mắt phát hiện, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của ta đã biến mất.
Chỉ là vết hằn kia rất rõ ràng, như thể đang nhắc nhở tôi, chiếc nhẫn là do ta cố tháo ra.
Anh ta dường như thực sự đang xuống nước với tôi.
Chỉ tiếc là tôi không thèm.
Tôi đứng dậy định đi vào phòng ngủ, lười biếng không muốn đôi co với ta thêm một câu thừa thãi nào nữa.
Anh ta cũng tức giận đi vào phòng sách, đóng sầm cửa lại.
Còn việc có phải gọi điện cho Lý Tuệ Linh hay không, tôi cũng không muốn biết.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -rac-thi-nen-bo/chuong-7.html">https://otruyen.vn/da--rac-thi-nen-bo/chuong-7.html.]
Một tuần tiếp theo, chúng tôi không nói thêm một lời nào.
Như thể trở thành những người xa lạ sống chung dưới một mái nhà, coi nhau như không thấy.
Tôi nấu ba bữa một ngày cũng không phần của ta nữa.
Còn ta cũng không chịu vào bếp, mỗi ngày không ăn mì gói thì cũng gọi đồ ăn ngoài.
Còn những viên thuốc trị huyết áp kia, không có tôi thúc giục thì ta càng lười đến.
Kết hôn 30 năm nay, giặt giũ, nấu nướng, việc nhà, Cố Nam Châu chẳng hề đụng tay vào, thế nên phòng sách của ta trong tuần này trở nên bừa bộn vô cùng.
Trong giỏ đựng đồ bẩn cũng chất đầy các loại quần áo của ta.
Ngay cả chiếc áo sơ mi ta đang mặc cũng nhàu nhĩ, không biết đã mặc lần thứ mấy rồi.
Mỗi lần ta đứng bên máy giặt, mặt mày sa sầm đứng ngây ra hồi lâu, tay giơ lên như không biết bấm vào đâu.
Rồi cố bật to tiếng điện thoại, lên mạng tìm cách sử dụng máy giặt thông minh của Haier.
Ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía tôi, tôi hoàn toàn lờ đi, coi như không thấy.
Anh ta giặt mấy lần, một lần cũng không thành công.
Hộp đồ ăn ngoài, thùng mì gói ăn xong chất đầy trong thùng rác.
Cố Nam Châu vốn ưa sạch sẽ lại một lần nữa sa sầm mặt mày đứng bên thùng rác, như thể đang đối mặt với một thử thách vô cùng lớn lao và khó khăn, mãi không chịu tay.
Chịu đựng gần mười ngày, cuối cùng tôi cũng nhận được tin cửa hàng nhỏ ở quê trước đây chắc chắn sẽ được giải tỏa đền bù.
Tôi nhờ người tính toán sơ qua.
Số tiền tôi nhận được sau khi cửa hàng đó được giải tỏa đủ cho tôi sống sung túc nửa đời còn lại.
Có được sự đảm bảo này, cả người tôi nhẹ nhõm hẳn.
Tuy rằng lúc hạ quyết tâm, tôi chưa từng sợ hãi hay lùi bước.
Nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, tìm việc cũng không dễ.
Có được sự đảm bảo cơm áo gạo tiền này, cũng coi như ông trời đã mở cho tôi một cánh cửa khác.
Thế là tôi tăng tốc chuẩn bị, cố gắng hoàn tất thủ tục ly hôn trước khi nhận được tiền đền bù.
Tôi ký tên vào đơn ly hôn, định đợi Cố Nam Châu tối nay về nhà sẽ nói chuyện lần cuối với ta.
Nhưng con dâu kết thúc kỳ nghỉ, đưa cháu trai đến thăm tôi.
Cháu trai cầm cây kẹo mút trong tay, chủ bóc ra, nhét vào miệng tôi:
“Bà ơi, mấy ngày nay bà có buồn không ạ?”
“Cô giáo con nói, ăn một viên kẹo, lòng sẽ ngọt ngào hơn.”
“Bà ơi, đây là kẹo Lạc Lạc đi chơi mua riêng cho bà đó, nhiều lắm, sau này bà không vui thì ăn nhé.”
“Bà ơi, Lạc Lạc nhớ bà lắm, mấy ngày nay bà không gọi điện cho Lạc Lạc, cũng không hỏi Lạc Lạc có ngoan không.”
Giọng nói non nớt và vòng tay của nó khiến trái tim đầy sẹo của tôi có thêm chút an ủi và ấm áp.
Bạn thấy sao?