Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Anh ta mặt đỏ bừng, rụt tay lại giấu sau lưng, môi mấp máy hồi lâu mà không nói được câu nào.
“Cố Nam Châu, tôi ghê tởm cả đời, nghĩ bây giờ giấu tay đi là có thể che giấu được sự thật đang đeo nó sao?”
Anh ta trừng mắt, giọng đột nhiên cao vút:
“Em dám theo dõi ? Thẩm Vân! Làm vợ chồng cả đời, e. lại dám theo dõi như vậy?”
“Anh thật không ngờ em lại là loại người biến thái này, tin tưởng em cả đời, thật không ngờ em lại là người như vậy.”
“Anh và Lý Tuệ Linh hồi trẻ quả thực có chút cảm, bây giờ thực sự là bè, là tri kỷ để đối xử với nhau.”
“Chẳng lẽ đời người không thể có vài người tốt sao? Dù là chồng em, bản thân cũng là một cá thể độc lập, có quyền theo đuổi cuộc sống mình muốn, thậm chí là quyền được hoài niệm quá khứ, em không có quyền can thiệp.”
“Hơn nữa, vẫn nói câu đó, chúng ta đều đã đến tuổi này rồi, còn được gì nữa chứ?”
“Tâm tư của em cả ngày có thể đừng bẩn thỉu như vậy được không?”
Kết hôn 30 năm gần như không có mấy lần cãi vã, trừ tối qua và hôm nay.
“Ừ, nói đúng, là do tôi bẩn thỉu.”
“Vậy thì đừng ai sống với ai nữa.”
“Chia tay là con đường duy nhất của chúng ta trong cuộc đời này.”
Tôi không muốn cãi nhau với ta nữa, ngoài việc khiến bản thân cảm thấy ghê tởm ra thì chẳng có ý nghĩa gì.
Cố Nam Châu trước nay luôn bình tĩnh, cảm không bao giờ lộ ra mặt, hai lần cãi vã này, lần nào ta cũng đều tức giận đến mất lý trí, chó cùng rứt giậu.
Anh ta tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Đúng là vô lý!”
“Ngoài ra còn ai chịu nổi em?”
Anh ta buông một câu đó rồi đóng sầm cửa bỏ đi.
Căn nhà rộng lớn lại chỉ còn mình tôi, tôi đã quen rồi.
Những năm này, chỉ cần không phải trông cháu, tôi đều ở một mình.
Cố Nam Châu lấy cớ là ta rất bận, bận gặp gỡ tri kỷ bè, bận cùng những người trong giới của mình học hỏi tiến bộ.
Bận sao để trở thành một giáo sư về hưu ưu tú.
Tôi và Cố Nam Châu lại bắt đầu cuộc chiến tranh lạnh lần thứ hai.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -rac-thi-nen-bo/chuong-5.html">https://otruyen.vn/da--rac-thi-nen-bo/chuong-5.html.]
Từ lúc ta đóng sầm cửa bỏ đi, cuối tuần cũng không về.
Thứ Bảy, tôi đến văn phòng luật sư đã liên hệ từ trước để trao đổi chi tiết cả buổi sáng, trong lòng cũng đã có chút định hình, đồng thời nhận được bản thỏa thuận ly hôn mà tôi cho là rất công bằng.
Buổi chiều, tôi đặc biệt đến một cửa hàng 4S để xem một chiếc xe phù hợp cho việc tự lái đi du lịch, cả về tính năng lẫn ngoại hình đều thuộc về tôi.
Lúc lái thử xe, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một nỗi cay đắng không tên.
Chàng trai bán hàng bên cạnh khen ngợi tôi với vẻ mặt thán phục:
“Dì ơi, dì đúng là gừng càng già càng cay, xem ra hồi trẻ dì nhất định rất xuất sắc.”
“Tuy dì nói đã nhiều năm không lái xe, mỗi bước dì đều lái rất vững, như một tài xế già lão luyện vậy.”
Tôi cười mà không nói.
Trong lòng lại là nỗi chua xót và cay đắng vô tận không ngừng lan tỏa.
Khi chưa kết hôn với Cố Nam Châu, tôi cũng lái xe đi , giống như những phụ nữ văn phòng bình thường, bận rộn với công việc.
Thời gian rảnh rỗi cũng có sở thích riêng, không tự lái xe đi du lịch thì cũng đi leo núi ngoài trời, hoặc đến quán trà đọc sách.
Chỉ là sau này và kết hôn với ta, tôi dần dần đánh mất chính mình.
Trước kia, bị kẹt ở nhà hầu hạ bố mẹ chồng, chăm sóc chồng con, gần như không có cơ hội ra ngoài.
Ngay cả ghế phụ lái của Cố Nam Châu tôi cũng chưa ngồi được mấy lần.
Sau này con trai trưởng thành, bắt đầu trông cháu, không còn phải chăm sóc hai người già đi lại bất tiện, cũng coi như có chút tự do.
Chỉ là những lúc cả nhà đi ăn tiệc, tôi đều bắt taxi đến.
Rất ít khi có người lái xe đến đón tôi, huống chi là tự mình lái xe.
Tiệc tàn, con cái con dâu bận đưa bố mẹ con dâu về, Cố Nam Châu lại lấy cớ có việc phải về muộn.
Không phải tôi một mình dắt cháu bắt taxi về, thì cũng là một mình đón xe buýt về nhà.
Giờ nghĩ lại, cảm giác tự mình nắm vững vô lăng thật tốt.
Ít nhất muốn đi là đi, không sợ bị ai bỏ lại.
Cái cảm giác độc khi mọi người đều đã đi, chỉ còn mình mình ở lại, tôi không bao giờ muốn trải qua nữa.
Tôi đã xem kỹ xe, đợi giải quyết xong chuyện ly hôn sẽ lấy xe tự lái đi du lịch.
Trên đường mang thỏa thuận ly hôn về nhà, đi ngang qua quán lẩu cũ mà hồi còn đi tôi thường lui tới.
Bạn thấy sao?